Vương Gia Hãy Nhượng Ta Kiêu Ngạo Một Chút

Chương 42: Chương 42: Chỉ Muốn Làm Của Chủ Chính Mình




Trong vương phủ đang tấp nập chuẩn bị đám cưới cho ngày hôm sau.

Hai người chưa đi tới đại sảnh, Đoạn Tiêu Kì đã nhanh chân đón trước. Thấy Hiểu Hiểu, lãnh mâu nhanh chóng nhìn trên dưới 1 phen, xong thấy nàng ổn mới bớt phần nào lo lắng.

Hắn nhìn Đoạn Tử Phi, “ Chuyện gì đã xảy ra?”

Nếu không phải Đoạn Tiêu Kì nói sẽ lục tung cả tòa thành, thậm chí phá vỡ nó vì không tìm được Hiểu Hiểu thì Đoạn Tử Phi đã không phải khổ sở như thế này.

“ Chuyện là Tứ ca muốn gây phiền.” Đoạn Tử Phi bỏ lại 1 câu, xoay người rời đi.

“ Tử Phi.” Đoạn Tiêu Kì liền gọi hắn, suy nghĩ 2 lát rồi nói, “ Ngày mai, ta sẽ có hỉ sự, hi vọng ngươi có thể….”

Hắn khẽ nghiêng đầu, liếc về người phía sau. Tử Phi coi như đã hiểu ý, không trả lời bỏ đi.

Hiểu Hiểu nhìn bóng lưng của hắn, mắt rũ xuống, thế là hi vọng duy nhất trốn khỏi nơi này coi như bị bóp chết từ trong trứng nước rồi.

Đoạn Tiêu Kì quay lại, sai người đưa nàng về phòng. Ngay sau đó lập tức gọi Ngiêm Tứ, lạnh lùng giao đãi, “ Để ý kĩ.”

“ Dạ.”

Ngay tại lúc này mà xảy ra chuyện gì thì thật là đáng trách. Hắn chỉ hi vọng, Hiểu Hiểu ở gian phòng có Nghiên Ba cùng Nghiêm Ngũ canh giữ cẩn thận, sợ rằng trước đám cưới lại có người chia rẽ thì thật không hay.

Lẳng lặng ngồi ở trên giường, vẻ mặt Hiểu Hiểu ngưng trọng 1 cách kì lạ. Từ khi hoàn hồn tới nay, nàng chưa bao giờ được làm chủ chính mình cả. Đoạn Dịch Trầm, Đoạn Tiêu Kì, 2 người này dường như là có thể 1 tay che trời, hô phong hoán vũ bất cứ ai, dễ dàng là có thể theo sát mọi hành động của nàng.

Ngày mai, thật buồn cười là nàng sẽ phải lấy Đoạn Tiêu Kì, sẽ lập gia đình.

Sau đó, cuộc đời của nàng sẽ như thế nào? Chẳng lẽ do hắn định đoạt?

Không, đây không phải là điều Hiểu Hiểu muốn.

Lại đứng lên, Hiểu Hiểu đi ra cửa, “ Phiền các ngươi dẫn ta đi gặp Vương Gia.”

Nghiêm Ngũ ngẩn ra, nhưng sau đó vừa khinh miệt vừa trêu ghẹo nói, “ Ơ, đằng nào mà chẳng cưới, Lâm tiểu thư coi thế mà đã muốn gặp Vương gia rồi?”

“ Nghiêm Ngũ!”, Nghiêm Ba trừng mắt cảnh cáo hắn, sau đó quay ra ôn hòa nói với Hiểu Hiểu, “ Lâm tiểu thư, ta dẫn ngươi đi sao?”

“ Ừ.” Hiểu Hiểu không đếm xỉa tới ai đưa mình đi, chỉ cần đến được nơi cần đến là được.

Đến thư phòng, nàng khẽ đẩy cửa bước vào. Thấy vậy, Đoạn Tiêu Kì có chút ngạc nhiên.

Nghiêm Ba lập tức đóng cửa lại, nhanh chóng lui ra ngoài.

“ Tứ Vương gia.” Hiểu Hiểu đứng lại trước măt hắn, ánh mắt run sợ nói, “ Xin lỗi, ta không gả cho ngươi được không?”

Đoạn Tiêu Kì khẽ cau mày, mặt mũi vẫn tựa như sương lạnh, nói, “ Lý do?”

“ Trước kia Lâm Mặc Doanh có lẽ đã quý ngươi, yêu say đắm ngươi, nhưng nàng bây giờ lại khác.” Hiểu Hiểu biết nói như thế sẽ làm Đoạn Tiêu Kì đau đớn nhưng nàng vẫn phải kết thúc chuyện này, dù sao sớm muộn gì hắn cũng phải đối mặt.

“ Thật là thế này phải không?” Đoạn Tiêu Kì nâng mắt, vừa lạnh lùng vừa mang chút mất mát, “ Hay là bởi vì hắn rời đi?”

Hiểu Hiểu khó hiểu, “ Hắn?”

Đoạn Tiêu Kì liễm hạ mâu, “ Hiểu Hiểu, nàng cần thời gian, ta có thể chờ nàng thoải mái, 1 năm, 2 năm, thậm chí 10 năm. Nhưng mà còn ước định lúc trước của chúng ta, nếu như nàng muốn chấm dứt, trở thành người xa lạ thì có lẽ ta không thực hiện được.”

Xem chừng Lâm Mặc Doanh cùng hắn lúc xưa đã phát sinh quá nhiều chuyện. Hiểu Hiểu cắn môi, do dự nói, “ Ta đã không còn là Lâm Mặc Doanh lúc trước rồi. Nàng ta từng ưng thuận lời hứa với người, nhưng giờ đây ta không thể thực hiện thay nàng được.”

Tròng mắt Đoàn Tiêu Kì bỗng trở nên lờ mờ, “ Phải không? Nàng muốn nói với ta điều ấy sau bao nhiêu năm ta đã chờ đợi nàng ư?”, ngừng lại 1 lúc, hắn ngẩng đầu, “ Nàng có hậu quả khi kháng chỉ không?”

Hiểu Hiểu gật đầu, “ Ta biết, nhưng Tứ vương gia có thể yêu cầu hoàng thượng giao thánh chỉ này thì cũng có thể van xin người thu hồi mệnh lệnh đã ban ra chứ!”

Đoạn Tiêu Kì cười lạnh, “ Nhưng mà hôn sự này không đơn giản như nàng nghĩ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.