Ngày mai, Tứ vương phủ có rất nhiều khách mời, vương công đại thần toàn bộ xuất hiện.
Tứ vương gia hoàn toàn không nói gì mở tiệc long trọng chiêu đãi người khác như vậy, lần này hắn nạp phi, hoàng thượng ban hôn, đấy là vinh dự, bọn họ làm sao lại dám không đến chúc mừng.
Nghiêm Tam chờ người phụ trách thay Đoạn Tiêu Kỳ chiêu đãi khách mời, Nghiêm Ngũ cười đến nỗi trên mặt các cơ đều căng cứng, hắn thống khổ đến bên cạnh Nghiêm Tứ, “Uy, người nói Vương gia chúng ta nghĩ như thế nào, cư nhiên sẽ vì nữ nhân kia mà tổ chức long trọng như thế?”
“Nghiêm Ngũ, đừng nói bậy!” Nghiêm Tam đứng dậy, sửa sai nói, “Sau này, nàng là Tứ vương phi, cũng là chủ tử của chúng ta”.
Nghiêm Ngũ khinh thường bĩu môi, “Ta cũng không đồng ý nàng! Nếu như nàng đối với Vương gia là thật tâm, thì làm sao còn muốn cùng Lục vương gia dính dáng không rõ? Cái nữ nhân này a, hay…”
Câu nói kế tiếp, nhìn thấy thân ảnh Đoạn Tiêu Kỳ ở phía sau, chưa kịp nói ra liền nuốt trở vào.
Đoạn Tiêu Kỳ một thân hỷ phục hồng sắc, thiếu một chút lạnh lùng của thường ngày, là không khí vui mừng hớn hở. Tầm mắt đảo qua người trước mặt,, ngẫu nhiên tiến lên chúc mừng, chỉ nó hơi hé mồm, tỏ rõ không gần người lạ.
Nghiêm Tam tiến lên, hắn lạnh giọng hỏi, “Hắn trở về thành chưa?”
“Thuộc hạ vừa nhận được tin tức, Lục vương gia còn đang ở biên ai”
Lúc này, Nghiêm Tứ lại bẩm bảo, “Thất vương gia đến”
“Ở đâu?”
Nghiêm Tứ dùng ánh mắt, Đoạn Tiêu Kỳ lập tức thấy được một nam tử một mình ngồi ở góc trong phòng. Cảm giác được ánh mắt của Đoạn Tiêu Kỳ, hắn cũng không có quay đầu lại, mà là cầm chén rượu, đưa đến bên môi, uống một ngụm. Trên người áo choàng tuy rằng cũng không hoa lệ, nhưng có thể nhìn ra được là xuất phát từ danh y phường, vải vóc thượng hàng, thợ may tinh tế.
“Giờ lành đến”
Tiếng nhạc hát vang.
Nội đường đều vang lên trống nhạc hân hoan, khách mời tất cả đều bị hấp dẫn lực chú ý, cười dài nhìn bà mối dắt tân nương tử đi ra.
Cách khăn hỉ, Hiểu Hiểu thấy nhiều người như vậy, hau không hỏi khẩn trương nắm chặt một chỗ, mong muốn Đoạn Tiêu Kỳ không có lừa gạt nàng. Sau khi làm Vương phi của hắn, liền lập tức cứu người nhà Lâm gia, sau đó sẽ thả nàng. Như vậy cũng không có kháng chỉ, lại có thể cười được người thân, một công đôi việc.
Thế nhưng… Nàng cảm thấy không đúng chỗ nào, cũng không nói rõ được,. Ngực luôn luôn thình thịch, đập mạnh, hình như sẽ có chuyện gì sắp phát sinh xảy ra.
Đoạn Tử Phi cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn hướng xa xa, tĩnh lặng như nước, an tĩnh như bức tranh.
Tiếp nhận banh vải nhiều mau, Đoạn Tiêu Ky dừng ở trước nàng, chậm rãi đến gần, cảm thấy được nàng khẩn trương, hắn cúi người tới gần, dán tại bên tai nàng, “Có ta ở đây, không cần lo lắng. Rất nhanh sẽ kết thúc”. Thanh âm lãnh băng như vậy, nhưng lại nồng đậm thương yêu luyến tiếc nhưng là không để ý tiết lộ.
Hiểu Hiểu trong lòng run lên, cắn môi dưới, nhẹ nhàng gật đầu. Không sai, đối với nàng mà nói, đây bất quá chỉ là một nghi thức.
“Nhất bái thiên địat”. Người chủ trì kêu.
“Chờ một chút”
Một đạo âm thanh trầm thấp, lười biếng vang lên.
Mọi người cả kinh, quay đầu lại nhìn, “Là Lục vương gia”
“Nghe nói Lục vương gia không phải đi biên ải sao? Thế nào mà lại trở về?”
Hiểu Hiểu đột nhiên chấn động, không chút nghĩ ngời vén khăn voan lên, thẳng tắp nhìn người đang tiến đến gần nàng.