Vương Gia Hãy Nhượng Ta Kiêu Ngạo Một Chút

Chương 44: Chương 44: Mơ Tưởng Sẽ Thoát Đi




Đoạn Dịch Trầm một thân bạch y, bồng bềnh thần tiên, khuôn mặt tà mị khiến người khác đoán không ra suy nghĩ.

“Tứ ca, ngươi đại hôn như thế nào cũng không báo cho Lục đệ một tiếng a?”

Đoạn Tiêu Kỳ dắt Hiểu Hiểu ra sao, nắm lòng bàn tay, mặt không đổi sắc nói, “Ngươi đang ở biên ai vì nước đem sức phụ vụ, Tứ ca có thể nào làm cho ngươi bận tâm chứ?”

“ Ha ha” Đoạn Dịch Trầm cười, con ngươi âm lãnh, chăm chú nhìn thẳng Hiểu Hiểu, một thân giá ý như hoa hồng cùng bàn tay kiều diễm lộ ra. Nhưng chết tiệt, giờ khắc xinh đẹp quyến rũ này, nhưng lại không thuộc về hắn.

“Tứ ca thành thân thật đúng là cấp bách a, thế nào, sợ Lâm tiểu thư sẽ bay sao?”

Cảm giác được ánh mắt của Đoạn Dịch Trầm như đao lạnh thấu xương, Hiểu Hiểu cắn cắn môi, xoay người không hề nhìn hắn, “Vương gia, chúng ta tiếp tục thôi”.

“Mấy ngày không gặp, Lâm tiểu thư nhưng thật ra cũng có nhiều thanh thế a:. Đoạn Dịch Trầm giận hờn bốc hỏa nói, mọi người nghe được cũng bắt đầu sợ, người người đều biết vị Lục vương gia này âm tình bất định, nếu là đắc tội với hắn, chỉ sợ là ngay cả Lan Đế hắn cũng không nể mặt mà cho qua a.

Đoạn Tiêu Kỳ khuôn mặt anh tuấn, bên trên xuất hiện một tia cười nhạt, “Lục đệ, hiện tại ngươi cũng nên kêu nàng một tiếng Tứ tẩu”.

Đoạn Dịch Trầm chậm rãi tiêu sái đi qua, cùng hắn đối mặt, vẻ mặt không kiềm chế được cuồng ngạo, “Chỉ cần còn không có bái đường, nàng sẽ không là Vương phi của ngươi”.

Mọi người âm thầm hít một ngụm khí, nhìn dáng vẻ của hắn nói rõ là tới đây phá đám, đi cũng không được, chi phải run như cầy sấy đứng nguyên tại chỗ.

Phút chốc, hắn bắt được tay Hiểu Hiểu, gương mặt tuấn mỹ hơi nghiêng nghiêng thần bí cười, nhẹ nhàng, gằn từng chữ, “Doanh Doanh, chưa từng có người nào có khả năng trêu chọc bổn vương, không ai”

Hiểu Hiểu không nhịn được nữa, nàng thật sự là chịu đủ rồi, mặc cho bọn họ xâu xé như con rối, nàng bỏ tay hắn, che ở phía trước Đoạn Tiêu Kỳ, ngẩng đầu lên tới gần hắn, “Ta đều không phải là người của người, ta muốn làm cái gì không cùng ngươi quan hệ! Nắm giữ số phận người khác rất thú vị sao?”

“Đây là điều ngươi muốn nói với ta?” Hắn cười nhạt mà mang theo tia tàn nhẫn.

“Được rồi” Đoạn Tiêu Kỳ một tay kéo Hiểu Hiểu lại, hắn sẽ không cho phép tình địch nhìn chằm chằm nữ nhân của mình như con mồi! Không sao, hiện tại là Lâm Mặc Doanh, cũng chính là nữ nhân của hắn!

“Lục đê, ngươi là không để ta vào mắt, cũng chính là không để phụ hoàng vào mắt?”

Nghe được hắn noi, Đoạn Dịch Trầm dường như nhớ tới cái gì, “Nga” mộ tiếng, lập tức vỗ cái trán, “Coi trí nhớ của ta như vậy, dĩ nhiên lại đem chuyện trọng yếu quên đi”. Nói, hắn từ trong ngực lấy ra một đạo thánh chỉ cười, đưa cho Đoạn Tiêu Kỳ, “Đây là ý chỉ của phụ hoàng”

Đoạn Tiêu Kỳ tiếp nhận, nhăn mày, mở ra thánh chỉ, sau khi thấy nội dung phía trên, ánh mắt trở nên hung ác nham hiểm đáng sợ.

“Ha ha” Đoạn Dịch Trầm xoay người nhìn chung quanh một vòng, quay qua các đại thần cao giọng nói, “Lâm gia có án, lại mới phát hiện, Bane vương phụng mệnh hoàng thượng, tới đây bắt Lâm tiểu thư về quy án”

“Cái gì?” Hiểu Hiểu cả kinh trừng lớn hai mắt “Ngươi nói lời này là có ý gì?”

Đoạn Dịch Trầm mị hoặc cười yếu ớt, thoải mái dắt tay Hiểu Hiểu, dùng sức kéo vào trong lòng, “Ý tứ chính là,” chậm rãi, hắn kề sát bên tai nàng, “Ngươi đừng có mơ tưởng sẽ thoát khỏi Bổn vương”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.