Vương Gia Hãy Nhượng Ta Kiêu Ngạo Một Chút

Chương 47: Chương 47: Chỉ Cần Sự Căm Hận Của Ngươi




Tiểu Đậu Tử trừng to mắt, tự tát vào mồm. Hắn khẳng định, Vương gia sẽ nổi giận, có nên hay không ngăn Lâm tiểu thư nói ?

Đoạn Dịch Trầm tay đang đánh ở giữa không trung, mi mắt hạ xuống. Chẳng hiểu sao, nghe thấy nàng khóc, tâm hắn dĩ nhiên không hiểu sao níu chặt.

Hắn chậm rãi buông nàng, gương mặt tuấn mỹ vẫn còn cứng ngắc.

Hiểu Hiểu bàn chân chạm đất, thì nhảy ra cách hắn thật xa, tựa như thấy ôn thần. Nàng cố sức lau nước mắt, con ngươi tức giận trừng hắn.

“Lại đây” Hắn lạnh lùng nói.

“Không”

“Qua đây”

“Không”

“Lâm Mặc Doanh, đừng ép Bản vương…”

Mắt thấy Đoạn Dịch Trầm vừa vung tay lên, Hiểu Hiểu vô ý thức chạy phía sau lưng Tiểu Đậu Đỏ trốn, hướng hắn kêu lên, “Ta chết cũng không qua”

Đoạn Dịch Trầm làm cho chính mình hít sâu vài cái, tâm cơ luôn luôn giấu kín, mọi việc luôn nằm trong tầm kiểm soát của hắn, cư nhiên sẽ bị nàng làm cho vài lần nổi giận ! Lâm Mặc Doanh a Lâm Mặc Doanh, ta xem ngươi có bản lĩnh gì ?

Hắn hơi nhướng lông mày, con người tản mát ra một loại cảm giác nguy hiểm kinh khủng, hắn không phải nhìn về phía Hiểu Hiểu, ánh mắt tựa như con dao nhưng bắn thẳng tắp về phái Tiểu Đậu Tử.

Tiểu Đậu Tử “lẩm bẩm” một tiếng nuốt nuốt nước bọt, lặng lẽ nhìn hai bên trái phải, nhìn Hiểu Hiểu đang lộ đầu ra.

“Bản vương nói lại một lần nữa! Qua đây !” Đoạn Dịch Trầm âm ngoan, xung quanh người không khí lưu động chợt nhanh, tóc đen cũng bay lượn đứng lên, càng có cảm giác địa ngục la sát thêm đáng sợ.

Hiểu Hiểu điên cuồng lắc đầu, “Không qua ! Nhất định không qua !”

Đoạn Dịch Trầm hai tay nắm chặt “Ba ba” , hướng phía nàng bước từng bước lại gần.

Hiểu Hiểu bất giác lui về phía sau vài bước, sắc mặt trở lên trắng bệch, “Ngươi, ngươi đừng qua đây!”

Tiểu Đậu Tử muốn há mồm thay Hiểu Hiểu cầu một tiếng, nhưng đã chạm phải ánh mắt âm ngoan của Đoạn Dịch Trầm, nhất thời nuốt trở lại, trái lại lui về một bên, khẩn trương muốn dậm chân.

Mắt thấy hắn đi tới trước mặt, hai mặt đỏ sậm, biểu tình dữ tợn, hận không thể lột da nuốt sống nàng.

Hiểu Hiểu cắn răng một cái, quay đầu bỏ chạy. Nàng cũng không thể ở nơi này chờ chết !

Đột nhiên, cổ áo của nàng bị kéo căng, cả người bị bế lên, hai chân còn loạng choạng đạp. Nàng vừa tức vừa vội, kêu to, “Đoạn Dịch Trầm! Muốn giết muốn chém tùy ngươi, ta mới không sợ ngươi a, cùng lắm thì hai mươi năm sau là một hảo hán!”

“Phải?” Âm thanh phía sai lộ ra nhè nhẹ gió mát, “Được, bản vương sẽ thành toàn cho ngươi ! “

Dứt lời, chỉ cảm thấy ánh đao chợt lóe, thoảng qua trước mắt Hiểu Hiểu.

“A” Tiểu Đậu Tử sợ thất thanh kêu to, “Vương gia! Vương gia! Thỉnh tha cho tiểu thư, Vương gia!”

Hiểu Hiểu tâm rung động, hai con mắt nhắm lại, đôi môi run run nhiều lần nhắc lại, “Ta không sợ, ta mới không sợ ngươi…”

Cam giác được lưỡi dao xẹt qua mặt, không có cảm giác đau nhữ, nhưng làm cho nàng sợ đến rùng mình một cái, tim bỗng nhiên đập mạnh. Lần thứ hai mở mắt, trước mắt là gương mặt nổi giận đùng đùng của Đoạn Dịch Trầm.

Phút chốc, Hiểu Hiểu “Oa” khóc một tiếng, tiến lên nắm tay tiến vào trong ngực hắn liều mạng đấm, “Ta hận ngươi, ta hận ngươi, ta hận ngươi…”

Đoạn Dịch Trầm bị đánh, xung quanh lông mày nhướng lên, mâu quang lưu chuyển, ôm chặt lấy hai cánh tay nàng, kéo nàng vào trong lòng, chăm chú ôm nàng, “Được, Bản vương sẽ cho ngươi hận! Nhớ kỹ, sự căm hận của ngươi, chỉ cho phép dành cho Bản vương!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.