Tiểu Đậu Tử còn chưa kip thay Hiểu Hiểu thở ra, Đoạn Dịch Trầm cư nhiên sai người đem Hiểu Hiểu giam vào địa lao.
Hắn hoảng sợ.
Hắn không rõ, Vương gia rốt cuộc hận tiểu thư sao, là hận tiểu thư, chính là hận tiểu thư sao?
Không hận? Nhưng hắn ở trong Vương phủ lâu như vậy, chưa từng thấy qua Vương gia vì nữ nhân nào tổn hại tinh thần. Chuyện này, rất quỷ dị, hắn pahir nghĩ biện pháp cứu Lâm tiểu thư mới là quan trọng. Thế nhưng, tìm ai đâu? Nghĩ tớ nghĩ lui, hắn thầm nghĩ đến một người!
“Đoạn Dịch Trầm chết tiệt! Bại hoại! Sớm muộn gì cũng sẽ bị người nấu như cây hoa cúc!” Hiểu Hiểu ngồi ở trên mặt đất trong địa lao lạnh lẽo, oán hận chửi bới.
Chớp mắt, là có thể đem nàng từ trong ngực đẩy vào địa lao, tuyệt tình đến một chút lưu luyến cũng không có, thật đúng là tác phong của Lục vương gia. Hiểu Hiểu chỉ cảm thấy ở nơi nào đó trong lòng giống như bị xuyên thủng, không cam lòng, thương tâm, tất cả đều ào ào từ nơi nào đó thoát ra.
“Ha ha, đây không phải Tứ vương phi sao? Nga, có đúng hay không, nghe nói ngươi còn chưa có động phòng, đã bị Vương gia bắt đi” Nghe được ở cửa lao xuất hiện âm thanh đang ghét kia, Hiểu Hiểu chán ghét bới tóc, một chữ “Cút”
Tô Nhan mày liễu dựng thẳng, hừ lạnh nói, “Đều đã bị như vậy, ngươi còn cái gì tỏ vẻ a? Đừng quên, ngươi hôm nay thế nhưng ở trong vương phủ là tù nhân. Ta Tô Nhan cho dù không cứu, ở đây cũng là chủ tử, ngươi nhìn thây ta còn không muốn ngoan ngoãn gọi một tiếng “Nhan phu nhân” sao. Cố gắng làm ta vui vẻ, ở trước mặt Vương gia ta sẽ nói tốt vài câu tha chết cho ngươi”
Hiểu Hiểu chậm rãi ngẩng đầu, phút chốc nàng hướng nàng ta cươi, ngoắc ngoắc ngón tay, “Không có ý tứ, ngươi đứng ở xa như vậy nói, ta thực sự nghe không rõ. Có thể đi gần tới đây không?”
Tô Nhan ngẩn ra, “Lâm Mặc Doanh, ngươi còn đang có có mưu đồ gì?”
“Tô Nha, ngươi nếu như muốn làm chó điên, ta nhưng thật ra có một ý kiến. Bât quá, muốn cắn người cũng phải nhìn đối tượng, trở về đây ta cũng khó thoát được cái chết, ngươi muốn chịu tội thay ta cũng không sao. Nếu như ngươi đứng bên ngoài có gan như vậy, vào đây trò chuyện một chút có sao”
Họa Hỉ chạy lên giật nhẹ chủ tử, nhỏ giọng nói, “Phu nhân, nàng cũng đã bị hoàng thường hạ chỉ thành tội phạm bị truy nã, sớm muộn gì đầu cũng rơi xuống đất, người hà tất phải cùng nàng tức giận chứ”
Nghe xong Hoan Hỉ nói, Tô Nhan nhe răng cười gật đầu, “Không sai, Lâm Mặc Doanh a Lâm Mặc Doanh, hiện tại ngươi còn khẩu khí như vậy, thì phải làm thế nào đây? Ha ha…”
Chủ tớ hai người vừa đi, Hiểu Hiểu lên tiếng quát, “Chờ một chút”
Tô Nhan quay người lại, nhếch mị, “Thế nào? Nghĩ thông suốt sao?Muốn cầu ta sao?”
“Ta chỉ hỏi ngươi một việc” Hiểu Hiểu đứng lên, đi qua. Dáng vẻ bình tĩnh, tỏa ra một khí mạnh mẽ, Tô Nhan nhịn không được lui một bước.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Bản đồ doanh trại kia, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Cho dù chết, nàng không phải giải oan!
Tô Nhan chậm rãi nở nụ cười, nhìn cánh tay nhỏ sơn móng, xinh đẹp vỗ về tóc dài, “Ngươi muốn biết?”
Hiểu Hiểu không nói, chỉ là nhìn chằm chằm nàng.
Tô Nhan biểu tình lạnh lẽo, “Cùng phu nhân đoạt Vương gia, ngươi không có tư cách!” Nàng quay đầu, quan sát Hiểu Hiểu đứng đối diện trong lao, cười, “Đây là ngươi không biết tự lượng sức mình”
Lập tức, mang theo tràng cười vui mừng xoay người đi ra, tiếng cười dần dần biến mất trong địa lao trống trải.
Hiểu Hiểu không thể nói chỉ cười nhạt, hóa ra thật là Tô Nhan.
Một lần nữa ngồi trở lại chỗ, đáy lòng lặng lẽ thở dài một hơi.
Đều không phải nàng là tốt rồi.