Vương Gia Hãy Nhượng Ta Kiêu Ngạo Một Chút

Chương 28: Chương 28: Chỉ Cần Sự Tin Tưởng Của Ngươi




Đoạn Tiêu Kỳ khuôn mặt lạnh lùng, hiện lên mấy phần phức tạp mà người khác không thể nhìn ra, lông mày khe khẽ hạ xuống, sau đó, dắt tay nàng, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.

Con ngươi Đoạn Dịch Trầm tối sầm lại, thân hình nhẹ nhàng lay động, trong chớp mắt đã đứng chắn trước mặt 2 người họ. Thấy vậy, Đoạn Tiêu Kì liền tiến lên che trước người Hiểu Hiểu, lạnh lùng nói, « Lục đệ, bắt đầu từ nay về sau, nàng chính là Vương phi của ta ! Những chuyện trước đây, ta sẽ không quan tâm, thế nhưng hiện tại, người đừng tơ tưởng có thể động tới nàng dù chỉ 1 chút. »

(Miu : Oa oa…mĩ nam oánh nhau…kịch hay kịch hay !!)

Đoạn Dịch Trầm đảo mắt liếc qua hắn, rồi chăm chú nhìn Hiểu Hiểu : « Bản vương đồng ý, đối với ngươi mà nói thì như thế đã là một lòng một dạ chưa ? ». Từ trước đến nay, Đoạn Dịch Trầm hắn, chưa bao giờ đối với bất kì kẻ nào lại đi cầu xin níu kéo như thế này, duy nhất chỉ một lần lại bị người này châm chọc không để ý đến.

Hiểu Hiểu nhìn hắn, lộ ra nụ cười đầy mị lực, giờ này khắc này, cười là cách tốt nhất để che giấu đáy lòng đang mất mát.

« Điều ta muốn, chỉ là người với người trong lúc đó, cơ bản nhất là tin tưởng lẫn nhau. Không phải ngươi với bọn vương giả đều giống nhau, dùng vẻ ngoài cao cao tại thượng để đối với ta hay sao ? Xin lỗi, ta không cần cái loại danh phẩm xa xỉ như vậy ! ».

Nói rồi, nàng nhẹ nhàng đem bàn tay nhỏ bé của mình nắm lấy bàn tay của Đoạn Tiêu Kỳ, hạ mắt, « Tứ vương gia, thỉnh ngươi mang ta rời khỏi đây ».

Đoạn Tiêu Kỳ không nói gì, nắm chặt lại tay nàng, lướt qua Đoạn Dịch Trầm, đi nhanh rời khỏi.

Bước chân phía sau dường như đã dần dần xa nhưng Đoạn Dịch Trầm vẫn đứng tại chỗ. Gió nhẹ lay động làm cho bạch sam của hắn phiêu phiêu bay qua. Trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc, nhìn qua càng thêm tuấn mĩ đó chợt xuất hiện một tia kiên quyết xẹt qua đáy mắt. Thứ mà hắn muốn thì sẽ luôn đoạt được, chưa bao giờ thất bại.

Trương Ngự đứng bên cạnh từ lâu, đã chứng kiến hết mọi chuyện, mãi một lúc sau mới lặng yên không một tiếng động đến gần : « Vương gia, vì sao người lại để Lâm tiểu thư đi ? ». Nhìn ra được, Vương gia rất để ý đến Lâm Mặc Doanh, hắn không hiểu, dựa vào tính khí của Vương gia, sẽ không đơn giản thả người mới phải.

Đoạn Dịch Trầm đưa tay ném thánh chỉ cho hắn, xoay người, đôi mắt âm lệ hướng cách đó không xa : « Tứ ca cũng đã thỉnh cầu, làm sao mà không thả cho được ? Huống chi đó lại là đúng ý muốn của hắn ! ».

Thế nhưng nếu vừa nãy nàng nói một chữ « Không » thì cho dù là chống lại thánh chỉ, hắn cũng không chút do dự mà lưu lại nàng. Thật đáng tiếc…

« Vậy Vương gia dự định làm sao bây giờ ? ». Cả nhẽ cứ như thế để nàng ấy đi sao ? .

Một câu nói, Trương Ngự thông minh không hỏi.

« … Tiến cung ».

Đoạn Dịch Trầm chán nản hướng thư phòng đi đến, tận lực không để ý trong lòng không hiểu sao không thoải mái.

Hay là, chỉ vì mất đi đối tượng trả thù, hay là, bởi vì tứ ca đã khiêu khích xúc phạm đến giới hạn của hắn, hay là…hay bởi vì có rất nhiều «Hay là », hắn mới có thể trở lên có chút nóng nảy, mà có lẽ cũng không phải như vậy, phải chăng — hắn thực sự để ý nữ nhân kia.

« Vương gia ».

Quan Ly đứng ở cửa thư phòng gọi, một thân hà sắc vân văn sam, ưu nhã, điềm tĩnh, tựa hồ đã đợi hắn thật lâu.

( Miu : là trang phục thì các nàng cũng không cần phải để ý nhiều đâu nhể, thôi thì cứ khái quát vậy, nó màu xanh, có in hoa văn hình hoa sen ^^)

Đoạn Dịch Trầm nhếch mi : « Ly nhi, chuyện gì ? »

Quan Ly cúi đầu xuống, chậm rãi quỳ rạp xuống đất : « Vương gia, chuyện làm mất bản đồ quân doanh, là lỗi của Quan Ly, Lâm tiểu thư không liên quan gì, cầu Vương gia thả Lâm tiểu thư, không lên trách phạt nàng ».

« Đứng lên đi ».

« Vương gia ? » Quan Ly chưa từ bỏ ý định còn muốn thuyết phục, nhưng Đoạn Dịch Trầm đã khoát tay áo : « Nàng ấy đã ra khỏi phủ ». Hắn không muốn nói nhiều nữa, lập tức mang theo Trương Ngự đi vào thư phòng.

Một lúc lâu, Quan Ly ngẩng đầu, trên mặt thủy chung là vẻ trầm tĩnh, nhưng mà nhìn kỹ hơn sẽ không khó phát hiện ra khóe miệng nàng đang tràn ra 1 nụ cười yếu ớt.

( Miu : Được rồi đó, hạ màn, đã lộ bản chất cáo già hồ ly tinh rồi kìa …*xắn tay áo mắt bắn muôn vàn tia lửa*)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.