Sắc mặt Đoạn Tiêu Kỳ thay đổi, cánh tay ôm Hiểu Hiểu bất giác xiết chặt lại. Cảm giác được sự tức giận trong mắt hắn, Hiểu Hiểu cũng muốn nổi giận.
“Lục vương gia, ta lúc nào cùng với ngươi thành thân? Ta lúc nào thành Vương phi của ngươi? Lại còn, còn cả phu thê thực sự? Toàn là bịa đặt cả! Ngươi thậm chí có thèm hỏi qua ta về cái đó sao? Ta van ngươi, ngươi nói chuyện không nên như thế, có trách nhiệm hơn có được không a ? »
Đoạn Dịch Trầm cười, đảo mắt nhìn quanh, một đôi mắt mê hoặc âm u đến cực điểm : « Bản vương nạp ngươi làm phi, cầm gì phải hỏi qua người khác ! ». Ánh mắt lạnh sâu xa, tựa như nhìn về hướng Đoạn Tiêu Kỳ, cười đến càng thêm tà mị : »Doanh Doanh, ngươi đã quên ngươi ở dưới thân bổn vương hết sức phụ họa theo hay sao ? Thực sự làm cho ta mất hồn a ».
Hiểu Hiểu hé ra khuôn mặt trái xoan màu hồng, cả người suýt nữa bùng nổ, mạnh mẽ nhảy ra, duỗi bàn tay nhỏ bé chỉa chỉa hắn : »Chúng ta căn bản là không có___ ».
« Ha ha, ngươi hiện tại là xấu hổ sao ? » Đoạn Dịch Trầm nhếch mi : » Lẽ nào không nên để bản vương nói ra ngươi làm sao mê hoặc đượcbản vương sao ? ».
« Ta ? Mê hoặc ngươi ! ».
« Không sai ». Đoạn Dịch Trầm gật đầu kết thúc, vừa cười yếu ớt : « Đâu chỉ là mê hoặc, ngươi còn… ».
« A ! Câm miệng ». Hiểu Hiểu tức giận đến phát điên : « Đoạn Dịch Trầm, ngươi là cố ý ».
Hắn từ chối cho ý kiến, nhún nhún vai : « Nữ nhân của bản vương, chỉ có thể là người của bản vương, sẽ không tặng cho bất luận kẻ nào ».
« Ngươi căn bản là nghe nhìn lẫn lộn ».
Nàng còn muốn nói nữa, nhưng Đoạn Tiêu Kỳ đã cầm tay đem nàng kéo về bên cạnh, con ngươi lãnh đạm nhìn Đoạn Dịch Trầm : « Ta không quan tâm ».
« Ách ? » Hiểu Hiểu thật hoài nghi chính mình nghe nhầm.
Đoạn Dịch Trầm ngưng cười , tay trong áo bất chi bất giác siết chặt lại : « Tứ ca, nói như vậy, ngươi rốt cuộc là muốn tranh đoạt với ta ».
« Có phụ hoàng đã ra thánh chỉ, chỗ nào thì tranh đoạt ? Mà dù có…. ». Con ngươi hắn tối lại : « Thì ngươi căn bản cũng không phải đối thủ của ta ! ».
Hắn nói, dường như có thâm ý. Nhưng Hiểu Hiểu cũng không chú ý nhiều như vậy, nàng rời khỏi tay hắn, tách khỏi hai người thật xa : « uy, uy, uy. Các ngươi tranh đoạt cái gì nhưng cũng không quan hệ đến ta a, đừng nghĩ đem ta làm bia đỡ đạn. »
Nàng không có ngốc, họ đường đương là Vương gia, đều là con của hoàng đế, sao lại ở đây vì một người con gái của tội thần mà đầu rơi máu chảy chứ ? Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiểu Hiểu trắng vài phần, sợ run cả người, không chừng đây chỉ là ngụy biện , nói là tranh đoạt nữ nhân nhưng thực tế là tranh đoạt giang sơn .
Đúng là nhà giàu cổ đại a, thật con mẹ nó âm u !
Đoạn Dịch Trầm hướng nàng ngoắc ngoắc ngón tay : « Qua đây » Âm lượng không cao, nhưng lại khiến cho người ta run sợ.
« Qua bên này ». Đoạn Tiêu Kỳ lộ ra thanh âm không cho cự tuyệt.
Hiểu Hiểu nhìn hai người, cảnh giác lui về phía sau.
« Doanh Doanh ». Đoạn Dịch Trầm chăm chú nhìn nàng, mâu quang thoáng qua một tia đấu tranh : « Có nhớ 1 điều ngươi đã từng hỏi qua bản vương chứ ? ».
Hiểu Hiểu ngẩn ra : « Cái gì ? ».
« Ngươi hỏi, bản vương có thế đừng bỏ rơi ngươi, có thể đừng để cho ngươi sau này phải cô đơn một mình ».
« … »
Đoạn Dịch Trầm không hề chớp mắt nhìn nàng, nói chậm rãi nhưng vô cùng kiên quyết : « Nghe rõ, bản vương chỉ nói một lần. Ta. Đoạn Dịch Trầm, từ nay về sau sẽ không bỏ rơi ngươi, vĩnh viễn cũng sẽ không ! ».
Hiểu Hiểu đột nhiên dừng lại, mắt nhìn về phía Đoạn Dịch Trầm : « Thế nếu ta nói bản doanh đồ kia không phải ta trộm, ngươi sẽ tin tưởng ta sao ? ».
Đoạn Dịch Trâm chau mày, chỉ là trong khoảnh khắc do dự nhưng đã giúp Hiểu Hiểu biết đáp án.
Nàng đột nhiên xoay người, kéo lấy góc áo của Đoạn Tiêu Kỳ, ngẩng đầu, hướng hắn mỉm cười xinh đẹp : « Tứ vương gia, ta với ngươi hồi phủ ».