Hiểu Hiểu bị thi vệ kéo tới tiền viện đặt trên ghế, đang chuẩn bị cắn răng chịu đánh, thình lình 1 tiếng khiển trách vang lên doạ mọi người nhảy dựng.
“ Dừng tay!”
Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy Đoạn Tiêu Kỳ như tiên nhân giáng trần.
Khuôn mặt tuấn lãnh vì áp lực không nhịn được phẫn nộ. Hắn đi tới vài bước, một tay kéo Hiểu Hiểu ra, giọng nói khó chịu, “ Vì cái gì mà hắn lại đánh nàng?”
Nàng cụp mắt xuống, há miệng thở dốc, còn chưa kịp nói gì đã khóc “oà” lên.
Nhìn thấy Đoạn Tiêu Kì tuy rằng xa lạ, tuy nhiên trông cũng là người có uy thế, xem chừng không dễ bị bắt nạt, đã thế lại còn để ý tới nàng, chứng tỏ có thể lôi ra làm bia đỡ đạn. Nghĩ vậy, Hiểu Hiểu lôi vạt áo dài màu xanh thẫm của Đoạn Tiêu Kì lên khóc tùm lum 1 phen, hận không thể đẩy hết nước mắt tích luỹ được ra ngoài.
“ Hức….Hắn đem ta trói lại….còn không cho ta ăn cơm…hắn lại còn không tin ta, đổ oan cho ta trộm bản đồ doanh trại quân dịch chó má quái quỷ kia….Mụ nội nó, ta ngay cả quân địch là ai còn không biết thì trộm cái thứ đó để cúng tổ tiên hả?”
Đoạn Dịch Trầm chết tiệt, Đoạn Dịch Trầm đáng giận! Hắn ngay cả sự thật cũng không thèm làm sáng tỏ mà đã một mực chắc chắn nàng trộm đồ, còn muốn chém đầu của nàng!
Đoạn Tiêu Kì nhíu mi lại, tưởng tượng cảnh nàng giãy dụa chịu đau khổ bất lực thì trong mắt hiện ra 1 tia đau xót. Vừa hay lúc này lại có người đi tới, đã chứng kiến hết màn lâm ly bi đát vừa rồi.
“ Hức…” Hiểu Hiểu còn đang ở trong lồng ngực hắn khóc lóc thì bỗng dưng cảm thấy hơi thở khủng bố ám sát đang tới gần.
Xa xa, khi nhìn thấy sự xuất hiện của Đoạn Dịch Trầm, 2 người cùng lúc cảm thấy ngực như bị búa tạ đánh trúng, sau đó tức giận ngập lòng.
“Lâm Mặc Doanh!”
Nghe thấy lời hắn gọi, Hiểu Hiểu chấn động toàn thân, không chút nghĩ ngợi lui về đứng phía sau Đoạn Tiêu Kì, làm bộ như không nghe thấy.
Ánh mắt Đoạn Dịch Trầm thoáng chốc mờ mịt, hắn bắt buộc tự mình thu lại ánh mắt đó, một lần nữa nhìn qua Đoạn Tiêu Kì, tà mị cười, “ Xem ra Tứ ca thật sự nhàn nhã, muốn đoạt binh quyền của ta, ta không nói làm gì, hiện tại ngay cả chuyện trong phủ ta cũng muốn nhúng tay vào?”
Đoạn Tiêu Kì vẫn là bộ mặt băng lạnh ngàn năm không đổi, đem Hiểu Hiểu đang trốn ở phía sau kéo ra, giữ chặt eo nàng nói, “ Ta đến là để đưa nàng đi.”
Hiểu Hiểu kinh ngạc, lấy tay quệt quệt nước mắt còn sót trên mặt, nhìn kĩ Đoạn Tiêu Kì. Nàng cũng không ngốc đến mức tin hắn ta có tâm địa Bồ Tát mà cứu giúp nàng. Có lẽ hắn cùng “Lâm Mặc Doanh” này chắc phải có chút chút gì đó liên quan tới nhau.
Đoạn Dịch Trầm ánh mắt tự nhiên đỏ máu, “Ha ha, tứ ca không biết nàng là người của ta sao? Ngươi công nhiên đến phủ ta cướp người, là không thèm coi lục đệ vào đâu rồi.” ánh mắt tà ác lộ ra lửa giận hừng hực.
Đoạn Tiêu Kì không đáp lời, tay lấy ra thánh chỉ, cũng không tuyên chỉ, trực tiếp đưa cho hắn, “Đây là ý chỉ của phụ hoàng.”
Đoàn Dịch Trầm 1 tay tiếp thánh chỉ chậm rãi mở ra. Xem xong, mày phút chốc dựng lên, sắc mắt thập phần khó coi.
“Từ giờ trở đi, Lâm Mặc Doanh chính là Vương phi của bổn vương .”
Đoạn Tiêu Kì lạnh lùng nói.
Hiểu hiểu kinh ngạc, chỉ tay vào mình, lắp bắp nói, ” ngươi, ngươi, ngươi nói cái gì? Ai là Vương phi của ngươi? !”
Đoạn Tiêu Kì quay người lại, nhìn thẳng nàng, “là nàng”.
Hiểu Hiểu nuốt 1 ngụm khí lạnh, tình thế biến hóa quá nhanh rồi! Vừa một khắc trước, nàng còn là 1 tên phản nghịch đang chuẩn bị ăn đòn, thế mà bây giờ, nàng lại được thăng lên làm Vương phi? Qủa là thay đổi nhanh hơn lật bàn tay, nàng trong lòng thầm nghĩ lão thiên gia vĩnh viễn không duyên không cớ lại tặng cho nàng danh phận cao quý như vậy. nói không chừng, nàng lại trở thành vật hi sinh giữa trận tranh đấu của huynh đệ hoàng thất nhà bọn họ, nói không chừng….
“Ha ha.” Một tiếng cười trầm thấp vang lên.
Đoạn Dịch Trầm không chút để ý đem thánh chỉ thu vào, có chút khó xử đưa tay xoa trán, “ Nhưng có 1 điều không được tốt cho lắm, Lâm Mặc Doanh đã sớm là Lục Vương Phi của đệ rồi, hơn nữa chúng ta còn là vợ chồng thật nữa.”