Trong đáy mắt hắn chậm rãi hiện lên ngọn lửa màu xanh lam, Hiểu Hiểu tròn mắt nhìn hắn khó hiểu, tâm trí trống rỗng như bị người khác đào 1 cái hố bên trong.
Hắn vẫn là tên tâm tính bất định – vui buồn bất thường, vẫn là người khiến cho người khác phải nể sợ, vẫn là tên nam nhân yêu mị quen thuộc…. thế sao lại có vài điểm hơi bất đồng ở đây vậy?
Hiểu Hiểu nhịn không nổi bày ra bộ dạng nai tơ vô tội, thấy vậy, Đoạn Dịch Trầm liền thở dài nói. “ Đi thôi.”
Hắn thuận tay lôi kéo nàng đi, thế nhưng Hiểu Hiểu lại không có vẻ như muốn động đậy.
“ Nàng…”
“ Ta không có sức.” Hiểu Hiểu nhìn hắn một cách đáng thương, “ Ta đã đói bụng 2 ngày nay rồi a, làm gì có sức mà đi nữa.”
Đoạn Dịch Trầm nhìn nàng, rồi không hề nghĩ ngợi ôm lưng nàng bế lên. Hiểu Hiểu theo bản năng ôm lấy cổ hắn, đầu tựa luôn vào ngực.
Tiếng gió rít dường như đã chậm rãi tiêu tán, bên tai trừ bỏ tiếng tim hắn đập thình thịnh, nàng rốt cuộc cũng không còn nghe được những thứ khác.
Trong lòng, tựa như cũng nhẹ đi rất nhiều.
Đoạn Dịch Trầm nhíu nhíu mày, “ Mới 2 ngày không ăn uống, như thế nào mà nàng lại gầy như vậy?”
“ Thế ngươi nghĩ rằng ta muốn thế sao?” Hiểu Hiểu liếc mắt trừng hắn 1 cái, 1 câu như thế mà hắn còn hỏi được.
Hắn không thèm trả lời, trực tiếp đi vào phòng của nàng, đặt nàng xuống giường rồi lập tức cho gọi quản gia Lưu thúc đến phân phó.
“ Phân phó phòng bếp, cho nấu 1 ít cháo rồi lập tức mang lại đây” ( Miu: Ơ ca ca, chỉ có cháo thôi ạ?? =.=)
Hiểu Hiểu đang ủ rũ, mệt mỏi tựa trên giường vừa nghe thấy “ăn” thoáng chốc tinh thần liền tỉnh táo “ Từ đã, ta phải ăn gạo nếp kê, vịt hầm, giò thuỷ tinh, còn có…” (đã ai nghe qua mấy món này chưa ?)
Đoạn Dịch Trầm quay lại trừng mắt nhìn nàng, “ Cứ tưởng ngươi sắp đi chầu Diêm Vương, ai dè nghe đến ăn liền hưng phấn như vậy.”, nói xong hướng Lưu thúc khoát tay, “ Mau xuống chuẩn bị đi.”
Lưu thúc liếc nhìn Đoạn Dịch Trầm cùng Hiểu Hiểu, sau rồi mặt mày cười lơ đãng lui đi, “ Dạ, Vương gia.”
Hiểu Hiểu khinh thường hừ lạnh 1cái, “ Hừ, hù dọa ai đâu, ta cũng không phải chưa thấy qua.”
Không lâu sau, Lưu thúc liền quay lại với 1 chén cháo táo đỏ hạt ý dĩ chúc, ngoài ra còn thêm mấy món phụ.
Hiểu Hiểu nhìn thấy thức ăn, tay nhanh chóng vồ lấy như hổ vồ mồi, bưng lên miệng chén sạch sẽ. Sau khi giải quyết xong, nàng chùi chùi miệng, giơ chiếc bát trống không lên trước mặt Đoạn Dịch Trầm, “ Thêm nữa đi.”
Nhìn hình tượng Hiểu Hiểu chỉ chăm chú ăn điên cuồng, Đoạn Dịch Trầm nhếch miệng cười, “ Nàng ăn uống như vậy còn đâu ra bộ dáng đáng có của 1 thiên kim tiểu thư chứ?”
“ Thiên kim tiểu thư cũng không phải là do nhào nặn mà ra. Cũng muốn ăn no, có sức lực thì mới làm tiểu thư đúng chuẩn được.” , Hiểu Hiểu vội vã nói tiếp, “ Ta ăn chưa no…cho nên…thêm nữa đi.”
“ Không được.” Đoạn Dịch Trầm lắc đầu
“ Vì cái gì?” Hiểu Hiểu thực sự nổi giận, “ Thêm 1 chén nữa có sao đâu! Ngươi cũng đâu phải loại thiếu thốn gì!”
Lưu thúc đứng bên cạnh không nhịn được nói thay cho Vương gia, “ Lâm tiểu thư, Vương gia cũng là có ý tốt, đói bụng lâu ngày không nên một lần ăn quá nhiều cơm, nếu không sẽ tổn hại đến dạ dày.”
“Phải không?” Hiểu Hiểu không tình nguyện buông bát, trừng mắt nhìn người khởi xướng.
Lúc này, ngoài cửa có người báo lại, “ Vương gia, Li phu nhân cầu kiến.”
Lưu thúc hiểu chuyện liền tạm thời lui ra ngoài.
Quan Li nhanh tiến vào, nhan sắc thanh nhã xinh đẹp, vào trong nhìn thấy cảnh đẹp ý vui như vậy không nói nên lời.
Đầu tiên, nàng hướng Đoạn Dịch Trầm hành lễ, sau đó lệnh cho nha hoàn đem đồ đặt trên bàn, “Vương gia, đây là súp dành để dưỡng dạ dày, thiếp mang cho Lâm tiểu thư bồi bổ sức khoẻ.”
“ Quan Li, cám ơn ngươi.” Hiểu Hiểu cảm kích nói.
Đoạn Dịch Trầm thu hồi ánh mắt trên người Hiểu Hiểu, chậm rãi nâng mi cười, “ Quan Li thật có tâm.”
Quan Li trong lòng run lên, 1 câu “có tâm” ấy tựa như vô hình khiến cho nàng cùng hắn trở nên thật khách sáo, xa cách.
Nàng nhìn hắn, lạnh nhạt cười, “ Vương gia, thiếp thân còn có 1 chuyện muốn nói.”
“ Ồ, chuyện gì ?”
«Bản đồ doanh trại quân địch mà Trương Ngự mang từ biên quan về không tìm thấy đâu nữa ».