Vương Gia Hãy Nhượng Ta Kiêu Ngạo Một Chút

Chương 23: Chương 23: Hãm Hại Và Bị Hãm Hại




“ Cái gì?”

Đoàn Dịch Trầm sắc mặt đột biến, “ Sao lại thế này?”

Hiểu Hiểu lúc này còn đang bận một lòng một dạ với bát súp thượng hạng kia, đối với chuyện của bọn họ coi như mắt điếc tai ngơ, hơn nữa còn chẳng thèm nghe.

Quan Li gục đầu xuống, “ Là thiếp thân không lo toan chu đáo, thỉnh Vương gia trách phạt.”

Đoạn Dịch Trầm đảo mắt một cái, “ Vào thư phòng nói chuyện.”

“ Dạ.”

Hắn vừa đi được mấy bước, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó liền quay đầu lại xem xét Hiểu Hiểu, “ Còn chuyện này, bổn vương không so đo với nàng, nhưng nếu như lại có lần sau….”

Lời nói còn chưa hết, Hiểu Hiểu vôi vàng xua xua tay thoả hiệp, “ Thế thì ta sẽ tự đào hầm chôn chính mình! Ngươi đi được rồi đấy!”

Đoàn Dịch Trầm nhìn nàng chằm chằm, quay mình đi ra ngoài, bước chân có chút vội vàng xao động.

Quan Li theo sát sau đó.

…..

Biết được Đoạn Dịch Trầm chính tay thả Hiểu Hiểu, hơn nữa lại còn đuổi mình về phòng, Tô Nhan ở Đông Mai Uyển tức giận đi đi lại lại, miệng không ngừng chửi rủa, “ Lâm Mặc Doanh, ngươi đúng là tiện nhân! Dám tranh Vương gia với ta? Đúng là đáng chết! Ta sẽ không bao giờ bỏ qua cho ngươi đâu!”

Hoan Hỉ thấy vậy chạy nhanh tiến lên khuyên nhủ, “ Phu nhân, nàng ta có thể làm cho Vương gia thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra thì chắc chắn nữ nhân này không hề đơn giản, hiện tại gây hấn với nàng không phải là ý hay, hay là chúng ta nghĩ lại biện pháp khác?”

Tô Nhan buồn bực đặt mông ngồi xuống ghế, “ Nghĩ ra được biện pháp nào chu toàn hơn chứ?”

Hoan Hỉ đảo mắt 1 vòng, thấp giọng nói, “ Phu nhân đừng quên, tại vương phủ này, ngoại trừ người cùng Lâm Mặc Doanh, vẫn còn 1 vị Li phu nhân khác đó thôi.”

Tô Nhan nhướng mắt nhìn, “ Nha đầu chết tiệt kia, còn không mau nói rõ hơn xem nào!”

“ Ha ha”, Hoan Hỉ cười nói, “ Phu nhân, người có nghĩ tới rằng, lúc người cùng Lâm Mặc Doanh tranh đấu đến ngươi chết ta sống, tiện nghi nhất chính là Li phu nhân a.”

Hoan Hỉ vừa nói xong, Tô Nhan lập tức hiểu ý. Đúng vậy, nàng như thế nào lại có thể quên đi vị Li phu nhân kia chứ? , “ Tiếp tục nói đi.”

“ Nếu như phu nhân có thể khơi mào mâu thuẫn giữa Li phu nhân cùng Lâm Mặc Doanh, như vậy vai diễn lập tức hoán đổi. Lúc ấy phu nhân chỉ việc ngồi nhìn các nàng đấu đá, nhất định là ngư ông đắc lợi a.”

“ Đúng vậy!” Tô Nhan phấn khích kêu lên, trong mắt hiện lên vài tia sáng âm hiểm, lạnh lùng nói, “Quan Li thường hay gần gũi với Vương gia, ta đã sớm xem nàng không vừa mắt rồi! Hoan Hỉ, ngươi có biện pháp nào cứ việc nói! Việc này nếu thành công, ta mà làm Lục Vương phi được sẽ không quên ưu đãi ngươi!”

“ Phu nhân, vừa rồi người phái ta đến chỗ Lâm Mặc Doanh nghe ngóng, vừa vặn Li phu nhân cũng tới. Người đoán thử xem, ta nghe được cái gì…..”

……

Hôm sau, Hiểu Hiểu ngủ thắng tới khi mặt trời lên đỉnh đầu mới dậy.

Mới vừa mở mắt thấy được một kẻ không vừa mắt ngồi trong phòng, nàng nhất thời nói ngay, “Nơi này ta cũng không cần chó giữ cửa đâu a.”

Tô Nhan trừng mắt đẹp, tức giận đến ngực phập phồng kịch liệt, cười lạnh đáp lại, “ Lâm Mặc Doanh, ta thật sự là không hiểu ngươi, chết đến nơi mà còn không biết.”

Hiểu Hiểu ngồi xuống, khinh miệt nhìn qua Tô Nhan , “ Tô Nhan, ngươi muốn làm gì thì cứ làm, việc gì phải bớt thời gian qua chỗ này làm gì? Ta không có tâm tình cùng ngươi nói chuyện, đừng ở trong này lằng nhằng chậm trễ thời gian của mọi người.”

“ Ha ha, hay.” Tô Nhan mặt lạnh xuống, nhìn chằm chằm vào nàng, nói gằn từng tiếng, “ Quan Li muốn hãm hại ngươi.”

Hiểu Hiểu giật mình, “ Quan Li? Hãm hại ta?” , nàng lập tức cười ha ha , “ Ối giời ơi, Tô Nhan, please, ngươi chuyên nghiệp lên 1 chút được không? Châm ngòi ly gián mà còn muốn ra vẻ người tốt à.” (Miu: từ “please” kia là do tác giả tự tay viết ra, ta hoàn toàn vô can…+__+)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.