Vương Gia Hãy Nhượng Ta Kiêu Ngạo Một Chút

Chương 37: Chương 37: Cứu Thoát




Nhìn cô gái xinh đẹp đang mê man chưa tỉnh rồi lại nhìn mấy đồng Mỹ kim (kiểu như là tiền đó ^^) trong tay, dục vọng trong nội tâm 3 tên khất cái ấy bắt đầu nổi lên mãnh liệt.

Thấy vậy, hắc y nhân lạnh lùng nhắm lại mắt, ngón tay khẽ động, bắn ra 1 viên đá nhỏ trúng huyệt đạo trên người Hiểu Hiểu. Sau đó nhanh nhẹn xoay người biến mất.

Không lâu sau, Hiểu Hiểu nhíu mày, từ từ mở mắt. Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt n

àng chính là 3 tên đàn ông đang trừng mắt nhìn nàng, cổ họng không ngừng nuốt nước miếng như thèm thòm cái gì đó. Cuối cùng, 1 người trong số họ dường như kìm nén không được, nhanh lẹ nhào tới giật tung y phục trên người Hiểu Hiểu, lộ ra 1 khoảng ngực hồng phấn ( Miu: >_< nhanh vậy sao?)

Tiếp theo, một đôi tay run rẩy tiến gần phía trước, gần trước nữa, rồi cuối cùng đặt trên ngực của nàng .

“ A” Bị động chạm như vậy, Hiểu Hiểu giật mình thức tỉnh, hoảng sợ bò dậy, “ Các người, các người là ai?!”

Ba tên khất cái đang bị dục vong làm cho mờ mắt, đột nhiên thấy Hiểu Hiểu tỉnh dậy liền hét toáng lên

“ Mau, đè nàng lại!”

“ Đừng để cho nàng chạy!”Ba người mắt đỏ ngầu vì dục vọng nhanh chóng xông qua. Một người bắt được Hiểu Hiểu, một người đè hai chân của nàng lại, tên còn lại thì thở hổn hển, vội vàng chỉ nghĩ tới cởi tiết khố của nàng ra.

“ Khốn kiếp! Cút ngay!” Hiểu Hiểu cuống đến phát điên, dồn hết sức lực lại chống cự. Đột nhiên lại xảy ra việc này, quả thật nàng đã bị dọa cho sợ phát khiếp, nhưng mà, nàng tuyệt sẽ không để cho bọn người này đạt được mục đích.Nàng nhanh giơ chân, tung 1 cước vào đúng mặt tên khất cái đối diện.“ Đáng chết!” Bị đá như vậy, đối phương ôm mặt đau đớn, rồi hổn hển tiến lại gần phía nàng, tát cho nàng mấy cái, miệng ác mắng, “ Đúng là nữ tiện nhân! Ngươi dám đánh lão tử ư? Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sự lợi hại!”

Hiểu Hiểu chỉ cảm thấy quanh tai toàn tiếng “ong ong”, trong miệng cũng đã có vị máu tươi, trên mặt sớm bị đánh đến không còn cảm giác.

“Tốt lắm tốt lắm.” hai người khác vội vàng khuyên nhủ, “ Nhanh lên 1 chút kẻo có người đến, hỏng việc.”

“ Phi” Hắn hừ 1 cái, ngổi thẳng dậy, bắt đầu cởi quần, tuột gần xuống hết chân.”Không ―― ” Hiểu Hiểu thấy trước mặt hình ảnh xấu xí như vậy liền thê lương tuyệt vọng thét chói tai, “Cút ngay! Đừng đụng tới ta… Cứu… Cứu ta, người nào tới cứu ta ―― “Tên khất cái cười lạnh, thô lỗ tách hai chân của Hiểu Hiểu ra, “Lão tử chính ra vẫn còn muốn ôn nhu, tiếc rằng người lại chống cự, đây là tự ngươi tìm đến kết cục này.”

“Không! Đừng mà! Ta phải về nhà, để cho ta về nhà! ” Hiểu Hiểu điên cuồng giãy dụa, nàng sợ, nàng thật sự sợ, nàng đáng lẽ ra không nên ở thời không đáng sợ này, người nơi này cũng thật là đáng sợ, nàng phải về nhà, nàng phải về nhà.Bộ y phục cuối cùng trên người cũng đã bị xé rách, không khí lạnh như băng bắt đầu tiến vào, chạm vào da thịt lõa lồ của nàng, thẳng đến đáy lòng đang tuyệt vọng, “Cứu ta! Ai tới cứu cứu ta a ―― “

Tên khất cái ngày càng thở dốc, chậm chạp cúi người.

Lúc ấy, trước mắt nàng dường như mọi vật đều đã trở nên mơ hồ, chìm sâu trong tuyệt vọng.

Đột nhiên, tên khấtcái thét lên 1 tiếng đầy thảm hại, sau đó hắn ngã sang 1 bên, đau đớn che thân dưới của mình.Chẳng mấy chốc máu từ chỗ đó bắt đầu chảy ra.

Hai người còn lại nhìn vậy mà choáng váng, sợ đến đứng nguyên tại chỗ, không dám làm một cử động nhỏ nào.Chẳng biết tự lúc nào, một nam nhân, sắc mặt vô cùng tái nhợt đã đứng trước mặt , tuy quần áo đã rách cũ nhưng lại giống như một vị thần từ trên trời giáng xuống. Hắn khẽ liếc qua bọn họ, môi đỏ mọng khẽ mở, “ Cút.”Hai tên khất cái kia kịp phản ứng, vội vàng đỡ tên đồng bọn đang kêu rên không ngừng , trốn đi thật nhanh.Hiểu Hiểu cắn răng, tìm lại quần áo đã bị xé rách che thân thể của mình lại.. Xong rồi nàng ngồi dậy, co rúc ở trong góc, chôn mặt vào đầu gối, hai vai run run kịch liệt, nước mắt chạy quanh vành mắt nhiều vô kểHai người cứ như vậy, một đứng, một ngồi, một nhìn, một khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.