Một lúc lâu, chờ đến khi Hiểu Hiểu đã ngưng tiếng khóc, hắn mới đi tới, nhận thấy quần áo của nàng không thể che hết được thân thể, hắn liền từ từ cởi áo choàng trên người ra, chậm chạp chùm lên người nàng.
“Đi thôi.”
Thanh âm nhẹ mà thấp, giống như vang lên từ một nơi nào đó rất xa xôi..
“Ngươi là ai? ” nàng giương ánh mắt mê ly nhìn hắn.
“… Tử Không.”
Tử Không?
Thì ra người cứu nàng chính là Tử Không.
Hiểu Hiểu nắm chặt y phục trên người, hít một hơi thật sâu, vịn tường đứng lên. Đột nhiên chân nàng trở nên mềm nhũn, ngã lao về phía hắn.
Hắn nhàn nhạt lui về phía sau, Hiểu Hiểu liền ngã lăn ra đất. ( Miu: đó là mĩ nhân hiện đại đó ca ca à >.