Vương Gia Hãy Nhượng Ta Kiêu Ngạo Một Chút

Chương 10: Chương 10: Hãy Làm Nữ Nhân Của Bổn Vương




Thấy Hiểu Hiểu rời đi, Tô Nhan không cam lòng trừng mắt đẹp, chiếc khăn trong tay bị vò nhàu nhĩ.

Ngay khi nàng muốn cáo lui, cổ lại bị người khác giữ chặt, đẩy vào tảng đá trên hòn giả sơn. Nàng đau đớn kinh hô một tiếng, “Tứ Vương gia! Ngươi đây là. . . . . .“

Đoạn Tiêu Kì khuôn mặt ngàn năm băng lãnh tới gần nàng, trong mắt hiện lên sát ý, gằn từng tiếng cảnh cáo nói, “Còn dám động vào nàng dù chỉ một chút, ta lấy mạng ngươi!“

Tô Nhan trừng lớn hai mắt, muốn cãi lại, nhưng bàn tay như kìm sắt siết chặt lấy cổ nàng, “Có nghe hay không?“

Danh tiếng của Đoạn Tiêu Kì, nàng đã sớm nghe thấy, người này một mình một ngựa xông vào doanh trại quân địch, lấy đầu Nguyên soái địch đem về! Nàng dù có chín cái mạng cũng không dám thành kẻ địch của hắn.

Nàng cứng ngắc gật đầu, “Vâng, phải . . . . .“

Đoạn Tiêu Kì tay nới lỏng một chút, hai tròng mắt thấp xuống, lại khôi phục trạng thái băng lãnh, “Cút!“

Tô Nhan bất chấp hình tượng, mang theo nha hoàn, cuống quýt trốn chạy.

Hiểu Hiểu đi tới trước cửa thư phòng của Đoạn Dịch Trầm, đưa tay muốn gõ cửa, vừa vặn người bên trong đi ra, hai người đối mặt với nhau.

Đoạn Dịch Trầm mặc trường bào màu trắng, khoảng cách quá gần nàng, gần đến nỗi cỏ thể thấy rõ chi tiết trên làn da hắn, nhẵn nhụi bóng loáng tuyệt không thua nữ nhân, còn có hai tròng mắt câu hồn đoạt phách kia, cho dù là lơ đãng thoáng nhìn, đáy lòng cũng có thể dâng lên từng đợt gợn sóng. Thoang thoảng, Hiểu Hiểu còn có thể ngửi được trên người hắn có một mùi hương dược thảo thơm ngát yêu nghiệt, quả là yêu nghiệt hàng thật giá thật a.

Cúi đầu nhìn người chỉ đứng tới cằm mình, Đoạn Dịch Trầm có chút ngoài ý muốn chớp mi, “Cô tới người này làm gì?“

Ngươi nghĩ rằng ta thích ngươi mới đến chắc? Hiểu Hiểu trong lòng oán giận một câu, sau đó tức giận nói, “Tiểu nhân phụng mệnh đến bẩm báo, Tứ Vương gia đại giá quang lâm.”

Tứ ca?

Đoạn Dịch Trầm nói, “Trong vương phủ không phải có hạ nhân sao, sao còn cần cô đi bẩm báo?“

“Ta làm sao biết ?” Hiểu Hiểu tức giận nói, “Còn không phải do người khác coi ta là kẻ ăn nhờ ở đậu vô tích sự không phải làm gì nên hành hạ ta sao? Các ngươi thi nhau bắt nạt ta, mà ta cũng mặc kệ các ngươi thích bắt nạt ta thì ta cho các người bắt nạt, khi dễ ta đến chết đi.”

Nghe vậy, Đoạn Dịch Trầm mĩ nhan bỗng trầm xuống, “Tô Nhan lại tìm cô gây phiền toái?“

“Đâu chỉ vậy, ” Hiểu Hiểu khoa trương nói, “nàng ta còn muốn giết ta! Nếu không phải ta mệnh lớn, hiện tại đã sớm ở dưới giếng cạn! Chả cần ngồi chờ đến lúc Vương gia tới đòi nợ !“

Đoạn Dịch Trầm liền nhìn nàng một cái, nghĩ ngợi cẩn thận, nở nụ cười tươi hết sức mê hoặc, “Nếu, ngươi cũng trờ thành nữ nhân của bổn vương, nàng sẽ không dám làm vậy nữa.”

Sau lưng Hiểu Hiểu bỗng có một cơn gió lạnh từ đâu thổi tới, nàng lui ra phía sau từng bước, cười trừ, “Vương gia nói giỡn rồi, Mặc Doanh sao có tư cách hầu hạ Vương gia chứ.”

“Không muốn?” Đoạn Dịch Trầm cười tà nịnh, trong phút chốc đưa tay giữ chặt nàng vào lòng ngực, “Không nghĩ tới việc cứu Lâm gia sao? Ngươi đừng bao giờ quên ở trước mặt bổn vương, ngươi không có quyền cự tuyệt.”

Hiểu Hiểu lông mày, lông mi run rẩy , cắn cắn môi, gắng hết sức giả bộ hạ mi bộ dáng ôn thuần, “Mặc Doanh không dám.”

“Không dám thì tốt.” Đoạn Dịch Trầm đột nhiên nở nụ cười lạ lùng, ánh mắt nhìn tới phía sau nàng, vẻ tươi cười lộ ra mấy phần lạnh lẽo, “Tứ ca, từ khi nào huynh giống Thất đệ thích xem diễn như vậy ?“

Hiểu Hiểu sửng sốt, quay đầu lại đối diện ánh mắt lạnh lùng của Đoạn Tiêu Kì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.