Vương Gia Hãy Nhượng Ta Kiêu Ngạo Một Chút

Chương 9: Chương 9: Lại Thêm Một Vương Gia Nữa




Có nam tử thần bí A cam đoan sẽ giúp đỡ nên Hiểu Hiểu lại ăn no, ngủ say, mỗi ngày tinh thần đều vô cùng tốt.

Định đi tìm Tiểu Đậu Tử nói chuyện một chút lại vô tình gặp Tô Nhan lắc lắc eo nhỏ đi tới, cười lạnh một tiếng, “Lâm tiểu thư, ngươi muốn đi đâu vậy?“

Hiểu Hiểu liếc mắt một cái, “không đi tìm Vương gia của nhà ngươi là được.”

“Vương gia đương nhiên không phải để loại không ra gì như ngươi nhúng chàm.”

Nhìn thấy Tô Nhan bộ dáng kiêu căng mặt vác lên trời, Hiểu Hiểu ngoài cười nhưng trong không cười tới gần, “Nhan phu nhân nhàn rỗi như vậy cơ à? Tối hôm qua, Vương gia hẳn là qua đêm ở chỗ Li phu nhân rồi?” Không thèm nhìn gương mặt đang biến sắc của nàng ta, tiếp tục nói, “Nhan phu nhân, miễn phí tặng ngươi một câu vàng ngọc, có đôi khi nhận thức rõ kẻ địch mới là kế sách chính yếu.”

“Ngươi ――“

“Không cần tạ ơn.”

Hiểu Hiểu tiếp tục bình thản ưu nhã đi về phía trước, nhìn thấy Tô Nhan tức giận dậm chân bình bịch, tâm tình hiển nhiên vô cùng hưng phấn . Vẻ mặt Tô Nhan lộ vẻ lo lắng, nàng hướng nha hoàn phía sau liếc mắt, lập tức có mấy người đi lên phía trước, gắt gao giữ chặt Hiểu Hiểu.

“Các ngươi làm gì vậy?” Hiểu Hiểu thật sự khó chịu , đây là trong vương phủ, giữa ban ngày ban mặt, nàng ta ngang nhiên hành hung nàng?

Tô Nhan ngày hôm qua ôm một bụng tức giận, đang lo không chỗ xả giận, muốn tặng cho Hiểu Hiểu vài trận đòn, nàng còn lâu mới khinh địch như vậy rồi buông tha nàng.

“Lâm Mặc Doanh, lần trước giáo huấn ngươi còn chưa đủ có phải không?“

“Dựa vào đâu dám bắt giữ ta?” Hiểu Hiểu hít một ngụm khí, cười lạnh ngẩng đầu lên, “Tô Nhan, ta đã từng gặp nhiều nữ nhân ngu xuẩn, nhưng ngu xuẩn mà cá tính như ngươi cũng đúng là hiếm thấy. Ngươi cho là, Đoạn Dịch Trầm vì cái gì phải cứu ta hồi phủ? Vận dụng đầu óc của ngươi mà nghĩ đi.“

“Ngươi cứ việc võ mồm.” Tô Nhan gian xảo cười, “Đồ ngốc, ta sẽ cho ngươi cười không nổi! Đem bịt miệng nàng ta lại, đưa đi cho ta!“

Bọn nha hoàn thô lỗ đem khăn nhét vào miệng Hiểu Hiểu, kéo nàng hướng về phía hòn giả sơn bên kia. Nơi đó hẻo lánh, hiếm người qua lại, dùng để che giấu đúng là nơi tốt.

Hai nha hoàn dáng người to lớn gắt gao đè chặt Hiểu Hiểu.

“Giúp bản phu nhân hảo hảo giáo huấn nàng một chút, cho nàng biết ai mới là nữ chủ tử đích thực trong vương phủ này.”

Hiểu Hiểu bị giữ chặt không thể giãy ra. Đám nữ nhân này điên rồi, đúng lúc này, một người bất chợt xuất hiện ở chỗ hòn giả sơn.

Tô Nhan sợ run người, “Tứ, Tứ Vương gia?“

Đoạn Tiêu Kì tầm mắt lạnh như băng nhìn qua nàng, dừng ở trên người Hiểu Hiểu, con mắt liếc một cái, khiến cho Hiểu Hiểu đột nhiên rùng mình.

Nàng chưa từng gặp qua một người có thể lạnh lùng đến mức khiến người ta sợ hãi thế này. Một thân áo dài xanh thẫm, cao lớn, tuấn dật. Mái tóc đen dùng một dải lụa đen buộc chặt, ngũ quan của hắn được điêu khắc hoàn mỹ, mày rậm, hai tròng mắt ngăm đen, đôi mắt toát ra ánh sáng ngọc lưu ly sóng sánh như hồ nước, mũi thẳng, đôi môi đỏ hồng tạo thành một độ cong mỹ lệ.

Khí khái lạnh như băng, che kín dung nhan tuấn mỹ như thần.

Tô Nhan ngây ngốc một lúc, hối hả tiến lên cúi người hành lễ, “Tham kiến Tứ Vương gia.”

Đoạn Tiêu Kì ngay cả nhìn cũng không buồn nhìn nàng, trực tiếp đi đến trước mặt Hiểu Hiểu, nha hoàn hai bên vừa thấy, vội buông tay ra, thối lui đến phía sau Tô Nhan.

Hiểu Hiểu nuốt nuốt nước miếng, đôi mi thanh tú nhíu lại , mắt to nhìn thẳng hắn.

“Ngươi chính là Lâm Mặc Doanh, người được lục đệ cứu về phủ?” Thanh âm hắn rất thấp, mang theo gió lạnh như hư vô.

Hiểu Hiểu thấy hơi lạnh liền chà xát cánh tay, gật đầu.

Tô Nhan lấy lại bình tĩnh, dứt khoát tiến lên, “Tứ Vương gia tới phủ, Vương gia nhà ta chắc còn chưa biết đi? Nhan nhi liền đi bẩm báo.”

“Không cần, ” Đoạn Tiêu Kì mắt lạnh đảo qua, chỉ vào Hiểu Hiểu, “Ngươi đi đi.”

Hiểu Hiểu bĩu môi, làm Vương gia thì muốn sai khiến người khác thế nào cũng được sao?

Nàng cúi người, “Tuân mệnh, Vương gia, tiểu nữ xin đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.