Vương Gia Hãy Nhượng Ta Kiêu Ngạo Một Chút

Chương 8: Chương 8: Nam Tử Thần Bí A




Hiểu Hiểu chỉ lo cúi đầu đi về phía trước, lo nghĩ sẽ đối phó với Đoạn Dịch Trầm như thế nào, vô tình lại đụng phải người khác.

“Li phu nhân!” Bọn nha hoàn chạy nhanh đỡ lấy Quan Li, không hờn giận trừng mắt nhìn Hiểu Hiểu, “Lâm tiểu thư, ngươi đi đường không quan sát gì hết sao?”

“Ta không sao, ” Quan Li dựa vào nha hoàn, nhướn mắt xem xét Hiểu Hiểu, “Lâm tiểu thư, ngươi không sao chứ?“

Hiểu Hiểu sờ sờ mũi, ngẩng đầu, nhìn thấy phía đối diện là mỹ nhân yên tĩnh như nước, cười nói, “Là ta không đúng, thiếu chút nữa khiến ngươi ngã.”

Đối với Quan Li, tâm nàng vẫn là có cảm kích, nói thế nào, cũng so với loại hoa bướm như Tô Nhan thuận mắt hơn nhiều lắm.

Quan Li gật đầu, “Không có việc gì là tốt rồi.”

Xoay người, không có nửa câu dư thừa tiến đón Đoạn Dịch Trầm đang bước vào.

“Vương gia, “

Tô Nhan nhìn thấy nàng, khinh thường hừ lạnh một tiếng, “Li phu nhân hiện tại mới ra nghênh đón Vương gia à, sớm quá nhỉ.”

Quan Li không nhìn nàng ta, hướng Đoạn Dịch Trầm cúi thân mình, “Vương gia, Trương Ngự đã trở lại.“

“Hả?” Đoạn Dịch Trầm biến sắc, “Ở đâu?“

“Thư phòng.”

“Li nhi cùng bổn vương đến đó đi.” Đoạn Dịch Trầm đi qua, nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng. Quan Li hạ tầm mắt, không khó phát hiện bên má có sắc đỏ ửng khuếch tán.

Nhìn thấy hai người ở cùng một chỗ, Tô Nhan giận đến sắc mặt xanh tím lẩm bẩm, “Hừ! chỉ là đọc ít sách, biết chút binh pháp thôi! Chờ xem ngươi có thể vui vẻ tới khi nào!”

Xa xa, Hiểu Hiểu thích thú nhìn một màn thú vị này, không khỏi đối với Quan Li nảy sinh suy nghĩ. Thấy được Đoạn Dịch Trầm đối đãi nàng ta không như với người khác. Khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn lộ ra nụ cười gian trá.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, nếu muốn đối phó với Đoạn Dịch Trầm, nữ nhân này sẽ là vai diễn trọng yếu.

Nửa đêm, ngủ trên tấm ván gỗ gọi là giường, Hiểu Hiểu lăn qua lộn lại, một khi vừa nhắm mắt lại thấy người Lâm gia. Đột nhiên, tiếng bước chân rất khẽ đột ngột vang lên.

“Ai? !” Nàng lăn lông lốc đứng lên, không đợi thấy rõ, liền cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người đã bị giam trong khuôn ngực cứng rắn.

“Doanh Doanh, ” thanh âm ôn nhu vang lên bên tai, khiến kẻ khác tim càng đập nhanh.

Hiểu hiểu cả kinh, không dám cử động.

OMG! không phải là Lâm Mặc Doanh đào hoa như vậy chứ? ! (OMG = oh my god: ôi chúa ơi)

Người mới tới buông nàng ra, vẫn đang ôm chặt nàng, Hiểu Hiểu căn bản là không có cơ hội nhìn bộ dạng hắn ra sao, càng không dám nghĩ sẽ hô to hai từ “vô lễ” . Đến lúc đó, chẳng riêng bản thân mang tiếng không ra gì, Đoạn Dịch Trầm cũng không tốt đến mức thay nàng trừng trị sắc lang!

“Này. . . . . .” Hiểu Hiểu yết hầu co rút, thật cẩn thận nói, “Ngươi đến tìm ta có chuyện gì?“

“Doanh Doanh, chuyện của Lâm đại nhân, nàng không cần lo lắng. Cũng đừng đáp ứng hắn cái gì, hết thảy có ta, ta sẽ bảo toàn cả nhà nàng.” Lời nói tựa lời thề, bộc lộ hết tâm tình.

Hiểu Hiểu ngẩn ra, nàng đương nhiên biết “Hắn” trong miệng hắn là chỉ ai.

“Ngươi, ngươi thật sự có thể cứu bọn họ?“

“Ừ!“Namtử gật đầu.

Hiểu Hiểu hai mắt sáng ngời, người phía sau, không quản hắn ai, nhưng có thể cứu cha mẹ Lâm Mặc Doanh ra mới là tối trọng yếu.

“Doanh Doanh, hãy chờ ta.”

“Dạ.” Hiểu Hiểu không ngừng gật đầu.

Phút chốc, nàng chỉ cảm thấy cổ tê rần, toàn thân lập tức như bị giật điện.

Đôi môi mềm mại của nam tử nhẹ nhàng lướt qua cổ nàng, ở nơi đó hiện dấu vết của sự ôn nhu. Đầu óc Hiểu Hiểu bỗng rỗng tuếch.

Nhìn căn phòng trống rỗng, hai má bỗng nóng bừng. Lập tức tự giễu lắc lắc đầu, nàng thật đúng là có tiền đồ a, một người xa lạ hôn thế mà tim cũng đập nhanh như vậy?

Bất quá, người này là ai thế?

Hiểu Hiểu nhún nhún vai, quên đi, tạm thời gọi hắn là nam tử thần bí A đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.