Hiểu Hiểu nhìn Hữu nhi, vươn tay, do dự rồi hạ xuống, sờ sờ đầu hắn, “Ta. . . . . .”
Nhìn ra nàng khó xử, Lâm phu nhân ôn nhu ngồi xổm xuống thân mình nhỏ nhắn nói, “Hữu nhi, cùng phụ thân cùng mẫu thân ở một chỗ không tốt sao? Tỷ tỷ của con. . . . . . còn có việc phải làm.” Tuy đang nói chuyện, đôi mắt nàng vẫn đỏ lên, cắn môi không cho phép chính mình được khóc .
Đứa con mới sáu tuổi, nàng như thế nào nhẫn tâm a.
Lâm đại nhân ai thán một tiếng, ôm lấy Hữu nhi, “Tiểu tử, theo bên cha mẹ đi, mặc kệ có làm sao, cha cùng nương sẽ bảo vệ con. Ba người chúng ta, vĩnh viễn không chia lìa nhau.“
Hữu nhi chớp chớp đôi mắt tròn to tối như mực, gật đầu, “Dạ!“
Hiểu Hiểu rốt cuộc không nghe nổi nữa, nhanh chóng quay đầu, chạy ra khỏi địa lao. Nhìn đến người đang ngồi ghế thích ý uống trà, nàng không chút nghĩ ngợi chạy tới, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ, “Ngươi thắng rồi, đồ chết tiệt nhà ngươi, ngươi đã thắng rồi ! Muốn thế nào mới có thể thả bọn họ?“
Mắt phượng phiêu phiêu đảo qua nàng, dáng vẻ thanh nhã ung dung, hoàn toàn là hình tượng của người thiện lương, ai có thể nghĩ được vì trả thù, hắn có thể làm ra nhiều chuyện tàn nhẫn như vậy.
Đây là Đoạn Dịch Trầm, một nam nhân đáng sợ có thể nắm sinh tử trong tay.
Buông chén trà, hắn miễn cưỡng dựa lưng ghế trên, “Ngươi đang cầu xin bổn vương phải không?“
Hiểu Hiểu hai tay nắm thành quyền, mỗi lúc một nắm chặt, “Phải, là ta đang cầu xin ngươi!“
Đoạn Dịch Trầm nhìn với vẻ thưởng thức, “Cầu xin người khác, bộ dáng như vậy sao. Lâm đại học sĩ không có dạy ngươi sao?“
Hiểu Hiểu trong ngực giận vô cùng , nàng không ngừng tự nhủ, phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, sinh mệnh người Lâm gia hiện tại đều trong tay nam nhân này, nàng tuyệt không thể hành động theo cảm tính!
Nàng cắn chặt răng, toàn thân run rẩy , chậm rãi cúi đầu, quỳ rạp xuống đất, từng câu từng chữ nói, “Vương gia, Mặc Doanh cầu xin ngươi hãy cứu Lâm gia.”
“Ha ha, ” Đoạn Dịch Trầm đứng dậy, cười dọa người, mắt sáng lên, đi tới tay nâng nàng dậy, ôn hòa mở miệng, “Doanh Doanh, chính ngươi đã phạm lỗi, đây là lúc ngươi trả giá cho lỗi lầm của mình.”
Khẽ chớp mắt, Hiểu Hiểu ý thức được rằng, nàng đã cùng ma quỷ hạ khế ước. ( khế ước bán thân hí hí =] )
Đây là nàng chiếm dụng thân thể Lâm Mặc Doanh ―― bên cạnh đó nàng cũng phải hoàn lại.
Trở lại Lục vương phủ, cỗ kiệu vừa mới đặt xuống đất, Tô Nhan giống một con bướm bay vụt tới,nũng nịu, “Vương gia, sao giờ người mới trở về a, Nhan nhi đã đứng đợi ở chỗ này gần nửa canh giờ .”
Đoạn Dịch Trầm mỉm cười, nhìn qua tâm tình không tệ, “Nhan nhi ngoan như vậy,bổn vương phải thưởng ngươi như thế nào mới tốt đây?“
Lúc này, thanh âm ôn hoà nhẹ nhàng tiến lại, “Tự biến mình thành hòn vọng phu, đứng ở cửa vương phủ để tiếp khách.”
“Lâm Mặc Doanh! Ngươi ――” Tô Nhan mặt đỏ như tương, muốn phát tác nhưng ngại Đoạn Dịch Trầm đang ở đây, lại không dám. Chỉ biết khó chịu nằm trong lòng hắn, không thuận theo nói, “Vương gia, người cần phải làm chủ cho Nhan nhi a, Nhan nhi nói như thế nào cũng là người của vương gia, hiện giờ nữ nhân thấp hèn này lại dám khi dễ, Vương gia nỡ nhẫn tâm nhìn cảnh này sao?“
Hiểu Hiểu đối với hành động của nàng căn bản không có hứng thú, không chớp mắt tiêu sái tiến về phía vương phủ. Sau này, nàng cùng Đoạn Dịch Tầm có thể còn đối đầu ác liệt, nàng cũng sẽ không vì a cẩu này làm phân tâm. ( hự so sánh thật là =])
Đoạn Dịch Trầm ánh mắt nhìn theo nàng, khóe miệng nhếch lên thú vị.
“Vương gia. . . . . .” Tô Nhan còn muốn nói nữa , hắn thay đổi tầm mắt, trong mắt chợt mất đi độ ấm, “Khi vẫn đứng ở bên người bổn vương, ngươi nên biết cái gì gọi là một vừa hai phải.“
Tô Nhan hoảng hốt, vội cúi đầu, vội vàng nói, “Vâng, Nhan nhi biết sai.” Mắt khi đó lại phát ra hận ý thâm sâu, Lâm Mặc Doanh, nữ nhân này, nàng phải diệt trừ!