Vương Gia Hãy Nhượng Ta Kiêu Ngạo Một Chút

Chương 6: Chương 6: Lâm Gia Phụ Mẫu




Địa lao âm u, bỗng nhiên truyền đến vài tiếng nức nở bi thương, còn có từng đợt âm thanh kêu lên thật thương xót.

Hiểu Hiểu bất giác rùng mình, không tự giác lui ra phía sau Đoạn Dịch Trầm một đoạn, “Đem ta tới đây để làm gì?“

Đoạn Dịch Trầm không quay lại, lạnh lùng cười, “Ha ha, chẳng lẽ, ngươi không muốn trông thấy song thân cùng đệ đệ đáng yêu của ngươi sao?“

Song thân?

Phụ mẫu của Lâm Mặc Doanh?

Hiểu Hiểu hung hăng nhìn người phía trước một cái, trong lòng không ngừng chửi bậy , người này thật là quá xấu xa!

Mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, vẫn là bị đẩy đến trước cửa địa lao.

Bên trong giam giữ một người mặc tù phục, tóc tai hỗn độn, sắc mặt vàng như nến. Nhìn thấy nàng, kích động nắm song sắt cửa lao, “Doanh Doanh, là con đó sao? Con gái của ta!“

“Doanh Doanh, mau tới đây cho nương nhìn xem, Doanh Doanh. . . . . .“

“Tỷ tỷ. . . . . . Tỷ tỷ. . . . . .“

Hiểu Hiểu cắn cắn môi, xoay người lại.

Khi nàng thấy song thân và đệ đệ của Lâm Mặc Doanh. trong lòng bỗng dưng có chút đau đớn. Nàng tự trấn định mình, không kiềm được đau đớn kêu một tiếng, “Cha, nương.”

Lâm phu nhân từ từ đi đến, khóc lóc lệ rơi đầy mặt. Đột nhiên, đi tới trước mặt Đoạn Dịch Trầm, quỳ xuống, khóc cầu nói, “Lục Vương gia, xin ngươi cứu con gái của ta. Xin ngươi. . . . . .” Nói xong, “rầm rầm rầm” dập đầu ba cái.

Lâm đại nhân nhíu mày, cắn răng cũng quỳ xuống, “Lục Vương gia, tội thần không còn tư cách, chỉ cầu ngươi khai ân, tha cho tiểu nữ.”

Đệ đệ Lâm Mặc Doanh, căn bản không hiểu cha mẹ đang làm gì, cũng đi quỳ xuống theo, lần lượt nương rồi nhìn nam tử áo trắng trước mặt.

Đoạn Dịch Trầm khóe miệng vẫn lộ vẻ cười, đồng mâu ( mắt màu đồng ) chớp lên vẻ khinh thường, giống như chỉ đang thưởng thức một bộ các bức họa cuộn tròn, sinh động, lôi cuốn người ta vào cảnh ngoạn mục.

Hiểu Hiểu nắm chặt tay, trong lòng như nứt ra một lỗ hổng, khiến nàng đau đến chết. Cái gọi là thân tình, tuy rằng đối với nàng quả quá mức xa xôi, nhưng hình ảnh trước mắt lại khiến nàng đau đớn. Cho dù nàng vô cảm tới đâu, cũng không có biện pháp vờ như không thấy.

Rốt cục, nàng vọt lại, “Các ngươi mau đứng lên! Không cần xin hắn!“

“Doanh Doanh!” Lâm phu nhân sợ chọc giận Đoạn Dịch Trầm, vội quát, “Không được nói bậy!“

Đoạn Dịch Trầm không giận giữ nguyên nét cười, ngón tay trắng nõn phất qua hai má ửng hồng vì tức giận của Hiểu Hiểu ( hự hự nghe giống tay mỹ nữ nha ), “Nói vậy ngươi hẳn có nhiều lời muốn nói cùng cha mẹ, bổn vương sẽ không quấy rầy cả nhà các ngươi. . . . . . Ở trong này hưởng thụ thân tình .”

Xoay người, ra khỏi địa lao, trên mặt là nụ cười khó thấy.

Đoạn Dịch Trầm vừa đi, Lâm phu nhân chạy nhanh vươn tay, vội cầm lấy tay Hiểu Hiểu, “Doanh Doanh, nghe lời mẫu thân, đừng ngỗ nghịch với Vương gia, hiện tại chỉ có hắn có thể cứu con .”

“Ta. . . . . .” Hiểu Hiểu không biết trả lời thế nào. Nàng có thể nói cái gì? Ngượng ngùng nói cho bọn họ, ta không phải nữ nhân của các ngươi, ta chỉ là một thứ không hay ho, là linh hồn nhập vào người Lâm Mặc Doanh?

Lâm đại nhân cũng khóc thút thít nói, “Doanh Doanh, là cha hại con cùng Hữu nhi.”

Nhìn thấy hắn tự trách, Hiểu Hiểu há miệng thở dốc, nàng thật sự rất muốn nói, trên thực tế, là Lâm Mặc Doanh bại hoại kia đắc tội, mới khiến cho các ngươi gặp họa sát thân. Lời nói đến bên miệng, lại nuốt vào.

“Tỷ tỷ, ” Hữu nhi kéo mép váy Lâm Mặc Doanh, khuôn mặt khờ dại nhỏ nhắn ngước lên, “Tỷ tỷ, ngươi chừng nào thì mang Hữu nhi về nhà? Nơi này thật đáng sợ, có con chuột, còn có người xấu khi dễ phụ thân cùng mẫu thân. . . . . . Hữu nhi muốn về nhà .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.