Đoạn Dịch Trầm nhìn thẳng vào con ngươi rạng rỡ của nàng, đi đến gần, ngón tay dài xinh đẹp nâng cằm nàng lên, khuôn mặt yêu mị dần dần kề sát.
Hiểu Hiểu tim bỗng đập nhanh trong lồng ngực, cho dù nàng không phải ham mê mĩ nam, nhưng cũng không có biện pháp đối phó với sự khiêu khích của cực phẩm mĩ nam này.
Phút chốc, Đoạn Dịch Trầm tăng lực ở tay, đau đến nỗi Hiểu Hiểu nhíu chặt mi, “Buông tay, đau quá!”
Hắn đem nàng kéo vào trong lòng, ngực hai người dán vào nhau, người bên ngoài xem vào, quả đen tối không nói nên lời. Tô Nhan khoanh hai tay, sắc mặt xanh mét, hận không thể xen vào.
Đoạn Dịch Trầm cười sủng nịnh gần bên tai nàng, trầm giọng nói, như đâm qua linh hồn nàng: “Lúc trước đã lựa chọn phản bội, ngươi hẳn có dũng khí gánh vác hết thảy hậu quả hôm nay! Chính là, cũng bởi ngươi mà mười mấy người Lâm gia cũng sắp bước vào chỗ chết!”
Hiểu Hiểu lắp bắp kinh hãi, kinh ngạc nhìn hắn, đầu óc không khỏi bắt đầu rung động “Ong ong”.
Nói nửa ngày, Lâm gia là bởi vì Lâm Mặc Doanh nên mới bị Đoạn Dịch làm vậy sao? Như vậy nàng rốt cuộc nợ ai? Có phải là do Đoạn Dịch Trầm làm không? Nếu thật sự là như vậy, nam nhân này tâm địa hẳn rất âm ngoan.
Đoạn Dịch Trầm lùi ra sau vài bước, lại chiếu ánh mắt trêu ngươi lên người nàng. “Định kéo dài thời gian sao? ngươi muốn chờ đợi đến thời điểm thích hợp, hy sinh thân mình để cứu bọn họ?” Đáy mắt tràn ngập dục vọng, pha lẫn miệt thị .
“Vương gia?” Tô Nhan vội nói, “Nàng bất quá chỉ là thân phận ti tiện của con gái tội thần. Căn bản là không xứng hầu hạ Vương gia ――”
Lời của nàng, biến mất ngay khi Đoạn Dịch Trầm tầm mắt chuyển thành tàn khốc, lạnh như băng. Đành dậm chân một cái, lắc lắc thân mình đi khỏi.
Hiểu Hiểu có ngốc, cũng nghe ra được ý hắn.
Đoạn Dịch Trầm không chút để ý nhìn chằm chằm Hiểu Hiểu, không buông tha bất cứ biến hóa nào trên khuôn mặt. Khóe miệng toát ra nét cười trào phúng, giờ này khắc này, nàng vừa khiếp sợ vừa mê hoặc, bất quá đều là nàng giỏi mặt nạ ngụy trang.
Chỉ vì, hắn đã sớm nhìn thấu nữ nhân này
Hiểu Hiểu rối rắm chậm rãi giãn chân mày, mím môi, bình tĩnh ngước nhìn hắn, cười, “Vương gia quá khen, không phải ai cũng có thể gần Vương gia, Mặc Doanh tự thấy mình không có phúc phận ấy. Muốn đối xử với họ như thế nào, Vương gia xin cứ tự nhiên.”
Nói nàng tàn nhẫn? OK, nàng không ý kiến. Nàng cho tới bây giờ không vĩ đại, lại càng không bao giờ vì người khác hy sinh thân mình. Nhất là đem chính mình đóng gói thành món quà dâng lên cho nam nhân đáng sợ như Đoạn Dịch Trầm này, ngay cả trong ý nghĩ cũng không muốn.
Đoạn Dịch Trầm trong mắt thoảng qua tia kinh ngạc, tựa hồ không có dự đoán được nàng không thèm để ý sống chết của người nhà. Lâm Mặc Doanh là một người con có hiếu, nguyên nhân cũng chính vì thế, hắn mới có thể hạ tiền đặt cược. Hiểu Hiểu cười dài, bộ dáng xinh đẹp mê người, “Vương gia, Mặc Doanh cáo lui.”
Nàng vừa đi, cánh tay lại bị chộp lấy, nắm chặt.
Quay đầu lại, chống lại đôi mắt không nhìn ra có ý gì của Đoạn Dịch Trầm, mày nhíu lại, “Vương gia, đây là ý gì?”
Đoạn Dịch Trầm toàn thân tựa như tản mát ra hơi thở ác ma tà ác, hai tròng mắt sáng rực “Lâm Mặc Doanh, hiện tại, ngươi không có quyền nói tiếng không”. Bổn vương đã muốn gì, tuyệt đối không thất bại!” Dứt lời, cầm chặt cánh tay của nàng, kéo nàng đi về phía trước.
Hiểu Hiểu lảo đảo đi theo, cánh tay bị nắm chặt nên đau, “Này, ngươi dẫn ta đi đâu? Buông tay, đáng chết, ngươi mau buông ra ――”