Trên mặt bị đánh đau như lửa đốt, Hiểu Hiểu bảo tiểu Đỗ đi lấy chậu nước lạnh, cúi thấp người lấy khăn định chườm mặt.
Nhìn thấy bồn nước hiện ra khuôn mặt một mỹ nhân, nàng ngẩn ra.
Hai má trắng nõn gần như trong suốt, thêm vào chiếc cằm thon mảnh, mũi thanh tú, môi hơi hơi nhếch lên, mắt to trong suốt mà sáng ngời, khóe miệng hai bên là một đôi lúm đồng tiền xinh đẹp. Cười, thật giống đóa mẫu đơn diễm lệ mê người, ai cũng muốn ngắt lấy. Tuy rằng không giống vẻ đẹp nổi bật tỏa ra bốn phía như Tô Nhan, cũng không có vẻ trong trẻo mà xuất trần của Quan Li. Nhưng vẻ hồn nhiên này lại trở thành kiều mị, làm cho người ta căn bản không thể dời mắt.
Thật lâu sau, Hiểu Hiểu gật đầu vừa lòng. Không tồi, quả là mỹ nhân. Xem ra Diêm vương cũng không phải là bạc đãi nàng, cấp cho nàng một mỹ nhân thật có tố chất.
Thật xinh đẹp.
Sau ngày dùng thuốc, vết sưng trên mặt cũng đã hết, Hiểu Hiểu bảo tiểu Đỗ đưa nàng đi dạo trong phủ. Muốn quay về hiện đại quả là điều không thể , nàng phải cố gắng để mau mau thích ứng với nơi này mới được, đợi khi nào có cơ hội, nàng sẽ bỏ trốn. Cái gì mà Vương gia đại nhân, ai thèm chứ.
“Đây là gì vậy a? Còn người này là ai. . . . . . Nha, đây là nơi nào a?”
Dọc theo đường đi, Hiểu Hiểu níu lấy tiểu Đỗ giống như bảo vật quý hiếm khó gặp, mở to hai mắt hỏi đông hỏi tây. Tiểu Đỗ sợ hãi, “Lâm tiểu thư, ngươi ngay cả mọi thứ đều quên sao? Có phải thực sự bị bệnh hay không a? Ta đi nói với Vương gia cho người đi tìm thấy thuốc.”
” Bảo hắn tìm đại phu, ta không khéo còn bị giết chết a.”
“Ủa? Ngươi nghĩ bổn vương sẽ đối đãi như vậy sao?” Phía sau chợt xuất hiện thanh âm, dọa hai người nhảy dựng.
Vừa quay đầu lại, Đoạn Dịch Trầm cùng Tô Nhan không biết từ khi nào đã đứng sau hai người. Ánh nắng chiếu rọi xung quanh, khiến cho một lớp sắc vàng bao quanh hai người đó, nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, nam tử tuấn tú như tiên nhân, nghiễm nhiên là một đôi hoàn mỹ.
Tiểu Đỗ “Phịch” một tiếng, vội quỳ xuống, sợ tới mức nói năng lộn xộn, “Vương gia bớt giận, Vương gia bớt giận, Lâm tiểu thư. . . . . . Nàng không có ý tứ này, nàng chính là. . . . . .”
Tiểu Đỗ bên này gấp đến độ vò đầu bứt tai, Hiểu Hiểu lại giật áo bảo hắn có gì cần nói thì cứ đứng lên. Mạnh mẽ vỗ vỗ vai hắn, “Tiểu Đỗ, nơi đây ngươi không có việc gì làm đâu, cám ơn ngươi dẫn ta đi dạo, mau trở về đi.”
“Vâng” Tiểu Đậu Tử hít một ngụm khí lạnh, tròng mắt đen trừng lên rồi khẽ lui ra.
Điên rồi điên rồi, Lâm tiểu thư nhất định là điên rồi.
Đoạn Dịch Trầm nhấc khóe môi, cười hết sức thần bí, cười đến quỷ dị, làm cho người ta nhìn không ra hắn có ý gì.
Tô Nhan nhướn mi, giọng mỉa mai nói, “Việc trong Vương phủ này khi nào đến Lâm tiểu thư ngươi định đoạt thế?”
Hiểu Hiểu không để ý nàng, hướng tiểu Đỗ lườm, “tiểu Đỗ, bảo ngươi đi xuống không nghe thấy sao? Ngươi lấy tiền công Vương gia cấp, phải tận tâm mà làm việc, đây không phải là bổn phận của hạ nhân sao! Còn không mau đi!”
“Dạ… Dạ, “ Tiểu Đỗ đáp ngay, trộm liếc mắt xem xét Đoạn Dịch Trầm một cái, thấy hắn không có ý tức giận, chạy nhanh nói, “Vương gia, nô tài xin cáo lui”. Gửi đến Hiểu Hiểu ánh mắt cầu phúc , chạy nhanh như chớp.
Hiểu Hiểu hít sâu một hơi, xoay người, cười duyên như hoa, “Tham kiến Vương gia.”
Đoạn Dịch Trầm hứng thú, nhướng đuôi mày, “Hiện tại, trong mắt người có bổn vương sao?” Cười tà mị lẳng lơ như hoa, tươi cười quá lố khiến người khác thấy sặc sỡ lóa mắt, thân hình Hiểu Hiểu run rẩy , hắn lại phải dở bản tính yêu nghiệt này ra nữa sao?
“Ha ha, “ Hiểu Hiểu nói nói cười cười, “Có chứ, làm thế nào có thể không có chứ? Tại vương phủ này, Vương gia lớn nhất, Mặc Doanh nào có gan không đem Vương gia để trong mắt a.”
Hừ, rảnh rỗi vậy sao, nàng sao không thể đối đáp được chứ. Nàng cũng không tin, năm nghìn năm lịch sử nàng đều biết rõ lại phải sợ những chuyện vặt vãnh thế này.