Hiểu Hiểu ngồi ở trên giường, vuốt đôi môi của mình, hình ảnh vừa nãy trong đầu vẫn không biến mất.
Tối hôm qua, là mộng sao?
Còn nói, tên hỗn đản đó thật sự hôn nàng ?
Nụ hôn đầu tiên của nàng cư như thế bị mất đi !
Hiểu Hiểu nhất thời lăn lông lốc đứng lên, mặc quần áo vào đẩy cửa đi ra ngoài, nói cái gì thì cũng phải tìm tên chết tiệt Đoạn Dịch Trầm lấy lại công đạo ! Hắn cho rằng hắn là ai vậy ? Tưởng muốn vu cáo là vu cáo, tưởng muốn hầu hạ hắn thì hầu hạ hắn sao ?
Vừa đi ra ngoài, vừa vặn thấy Nghiêm tứ sắc mặt vội vã tiêu sái tiến vào hoa viên.
“Vương gia”
Đoạn Tiêu Kì đang tưới nước cho hoa, “Chuyện gì?”
“Lục vương gia đêm qua đã mang binh tiến đến biên quan “
Đoạn Tiêu Kì động tác trên tay bị kiềm hãm, chậm rãi đứng thẳng dậy, trên mặt cũng không có biểu tình gì, “Mang đi bao nhiêu binh mã”.
“ Ba vạn, thuộc hạ nghe người ở biên quan báo lại, hắn suốt đêm đánh bất ngờ bản doanh của Liễu Quốc, đại phá quân địch”
Đoạn Tiêu Kỳ mím môi, hướng Nghiêm Tam phía sau, nhàn nhạt liếc mắt, sau đó không nhanh không chậm buông bình nước xuống, băng lãnh nói, :”Truyền lệnh xuống phía dưới, ba ngày sau, bản vương đại hôn”.
Nghiêm tam ngẩn ra, lập tức lên tiếng trả lời :”Dạ, vương gia”
Hiểu Hiểu trốn ở sau bụi hoa, giật mình che miệng lại, cảm giác được ánh mắt của Đoạn Tiêu Kỳ, nàng cúi thấp thân thể, ngồi chổm hỗm trên mặt đất, tay chân cũng lui về phía sau.
Phút chốc, cái mông của nàng hình như đụng vào cái gì. Vừa quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt như nước không mang theo tức giận, phảng phất, nơi nào có cục diện đáng buồn, một hố sâu, mặc kệ là cái gì, đều không mảy may rung động.
Hắn rất cao, theo Hiểu Hiểu nhìn thấy,… ít nhất… mặc một áo choàng màu tím, bên hông không có đai lưng, có vẻ có chút gầy yếu. Giày dưới chân dính đầy bụi, hình như mới từ một địa phương rất xa gấp gáp trở về.
Lại hướng lên trên, thấy rõ khuôn mặt của hắn, Hiểu Hiểu không kìm lòng được khẽ thở dài một cái. Lẽ nào, cổ đại đều toàn là người dễ nhìn a. Hay chính nàng gặp may mắn, đều gặp phải cực phẩm.
Hắn lớn lên cực kỳ tuấn mỹ, bất đồn với Đoạn Dịch Trầm xinh đẹp, cũng không giống với Đoạn Tiêu Kỳ lạnh lùng xinh đẹp, đó là một loại đẹp xuất trần, xinh đẹp không giống với người bình thường, rõ ràng gần trong gang tấc, nhưng lại xa không chạm đến được.
Gương mặt tái nhợt, giống như bị bệnh nặng rất lâu, đôi môi nhợt nhạt, hắn như vậy, rõ ràng đứng ở trước mặt Hiểu Hiểu, nhưng kỳ lạ chính là, nàng không có cảm giác hắn có một tia hơi thở của người sống.
Hắn hơi cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào Hiểu Hiểu, dù vậy, con mắt cũng không có lấy một tia hứng thú hoặc là hiếu kỳ. Phảng phất sự tồn tại của nàng không có ảnh hưởng, không có ý nghĩa đến hắn.
“Ách…” Hiểu Hiểu có chút xấu hổ đứng lên, vỗ vỗ đất trên váy, gượng cười hai tiếng, dò xét hỏi, “Ha ha,… ngươi là ở đây… Thị vệ”
Nam tử không nói được một lời, chuyển động ánh mắt, bước đi nhanh, trực tiếp đi qua nàng.
Hiểu Hiểu hướng bóng lưng của hắn là một mặt quỷ, nhắc tới đây nàng lại chạy vội vào phòng. Thảm thảm, nếu như Đoạn Tiêu Kỳ nói thật, nàng lên làm cái gì bây giờ. Nàng cũng không thể tưởng tượng được nếu nàng lập gia đình sẽ ra sao. Còn có Đoạn Dịch Trầm, tối hôm qua hắn mạc danh kỳ diệu nói, như thế nào hôm nay đã đột nhiện chạy tới biên quan?
Không được, nàng muốn sớm chuẩn bị~
Nghe được phía sau có tiếng bước chân, Đoạn Tiêu Kỳ quay đầu lại, “Ngươi đã trở về, Thất đệ”.
“Tứ ca”
Nam tử thanh âm nhẹ nhàng, tóc bị gió thổi tung lên, che khuôn mặt thoát trần của hắn, làm cho nhìn không rõ.