Ở trong phòng lớn, bố trí hết sức tao nhã và tĩnh mịch, mùi hoa nhàn nhạt tràn đầy khắp phòng. Ánh trăng để lộ ra vầng sáng chiếu lên phòng, đem người trên giường ôn nhu bao lấy.
Hiểu Hiểu ngủ rất sâu, hài hàng lông mi dài tinh tế nhắm lại, khuôn mặt trắng nõn như ngọc, khóe môi hơi giơ lên vài phần.
Một bóng người đứng ở trước giường, liền nhếch mi, rõ ràng đang hờn giận.
Rời khỏi hắn, nàng còn có thể có bộ dạng hài lòng như vậy? Ngay cả lúc ngủ cũng cười.
Hắn có chút thô lỗ giơ tay điểm huyệt đạo của nàng, sau đó thoải mái ngồi ở bên giường, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn Hiểu Hiểu kinh ngạc tỉnh lại, trừng to mắt nhìn hắn, nhưng không phát ra âm thanh.
“Đừng trừng” Đoạn Dịch Trầm ngoái đầu nhìn lại, hai hàng mi hạ xuống, “ Khí sắc rất tốt, xem ra, ngươi rất thích ở đây”.
Hiểu Hiểu tức giận đến sắc mặt chuyển hồng, chỉ biết người này sẽ không đơn giản buông tha nàng, buổi tối đến đây, chả nhẽ muốn giết nàng cho hả giận?
Nghĩ vậy, Hiểu Hiểu cũng không quản có thể nói được hay không, há mồm ra đọc Tam Tự Kinh, nước bọt văng khắp trên khung trung.
Đoạn Dịch Trầm chính là khí định thần nhàn nhìn nàng, phút chốc, sắc mặt hắn trầm xuống, “Nói bản vương ‘Không được’? Ngươi có muốn hay không thử xem?” Nói xong, làm dáng vẻ đưa người về phía trước, Hiểu Hiểu khẩn trương lui về phía sau, vội ra xua tay.
Thấy Hiểu Hiểu bộ dạng tức giận mà không dám nói gì, Đoạn Dịch Trầm tự tiếu phi tiếu nói chuyện trước đây, “Ngươi cho là, trốn ở chỗ này, bản vương không có biện pháp gặp ngươi phải không?”
Hiểu Hiểu không tiếng động hừ lạnh, thầm nghĩ nếu nàng muốn ở chỗ này cả đời, hắn còn có thể dẫn người xông vào phụ đệ của Tứ ca hắn phải không?
Giống như là xem thấu lòng của nàng, Đoạn Dịch Trầm âm hiểm cười, “Rất nhanh, bản vương sẽ đem ngươi đi”.
Hiểu Hiểu ngực nảy lên một chút, không thể tin được nhìn hắn. Khẩu khí của hắn sao mà kiêu ngạo như vậy. Hoàng thượng không phải đã hạ chỉ hay sao? Lẽ nào thánh chỉ kia là giả?
Thu được hiệu quả như mong muốn, Đoạn Dịch Trầm thỏa mãn gật đầu, ngón tay trêu tức mơn trớn lên gương mặt nàng, “Nghe, rời xa Tứ ca một chút. Không được để cho hắn chạm vào ngươi! Có nghe hay không?”
Khuôn mặt bị hắn nhẫn tâm bóp,Hiểu Hiểu đâu đến nối chỉ muốn tát một cái vào mặt hắn, tức giận chỉ có thể trừng to mắt, dùng ánh mắt bất mãn nhìn hắn.
Đoạn Dịch Trầm phút chốc nắm cổ tay nàng, Hiểu Hiểu cả kinh, cố gắng giãy dụa, nhưng hắn mạnh mẽ kéo ống tay áo của nàng xuống. Tại cánh tay trắng nõn của nàng bừa bãi, ngón cái dùng một ít lực, Hiểu Hiểu chỉ cảm thấy một cỗ nóng rực từ cánh tay truyền đến, nàng như bị bỏng vội rút tay về, nơi nào đó lập tức xuất hiện một vết tích màu hồng nho nhỏ như nốt ruồi.
Vùng xung quanh lông mày của Hiểu Hiểu nhăn lại, chỉ chỉ ở chỗ bị hôn, lại chỉ chỉ Đoạn Dịch Trầm.
Đoạn Dịch Trầm nhìn vết ruồi màu hồng đó, lộ ra ánh sáng mỉm cười, “Đẹp quá a!”
Đẹp! Đẹp cái đầu hắn.
Hiểu Hiểu liếc mắt nhìn hắn, thổi thổi nơi nào đó.
Hắn lại tiến đến gần trước mặt Hiểu Hiểu. Hơi thở ấm áp, vừa nhếch mắt thì đã cho thấy dung nhan tuấn mỹ của hắn, tuấn mỹ làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Hiểu Hiểu hoa cả mắt, vô ý thức tránh thoát khỏi cái nhìn nóng rực của hắn.
“Doanh Doanh, đây là bản vương đưa cho ngươi. Đợi khi bản vương trở về, nếu như không thấy nó, bản vương sẽ dùng mười bảy mạng người ở Lâm gia bù đắp cho khuyết điểm của ngươi”.
Hiểu Hiểu bất lực trừng mắt nhìn hắn, tính toán cái gì? Cho nàng một vết đỏ như bị bỏng, lại kiên định nói đây là lễ vật. Nàng vừa định sử dụng ánh mắt sét đánh nhìn hắn, bất ngờ không kịp phòng bị, đôi môi đã bị hôn trụ.
Hiểu Hiểu ngơ ngác giật mình, đại não”Ong” một tiếng trở nên trống rỗng.
Hắn … Hắn… Hắn hôn nàng!?