Hiểu Hiểu vung tay tát liên hồi vào mặt Hoan Hỉ, “Ngươi dám bắt nạt Tiểu Đậu Tử này, học cái gì không học lại học theo Tô Nhan làm chuyện xấu”.
Tiểu Đậu Tử đứng một bên nhìn cảnh đó thì chết lặng. Lâm tiểu thư là danh môn tiểu thư, luôn có tri thức hiểu lễ nghĩa, tuy mấy ngày nay hành động có chút khác thường, thế nhưng không thể dũng mãnh thế này được!
Bất quá
Hắc hắc, hắn thích Lâm tiểu thư hiện tại hơn.
“A! A!” Hoan Hỉ liên tục kêu thảm thiết, lúc này trong phòng có hai nha hoàn chạy ra, các nàng vừa nhìn thấy cảnh này, bị doạ cho sợ đứng bất động, mãi sau mới hối hả chạy tới lôi Hiểu Hiểu ra.
Hiểu Hiểu bấy giờ chẳng thèm quan tâm xem đó là kẻ nào, nàng thuộc loại người đã làm là làm tới cùng bất kể chủ nhân của kẻ đó là ai, hơn nữa nàng đã phải chịu đựng Tô Nhan quá nhiều, giờ thì bộc phát hoàn toàn rồi.
Nàng vung cánh tay, hất ngã hai người đó, quay qua đối diện với Hoan Hỉ: “Ngay cả người của ta mà ngươi cũng dám đánh! Rõ là ngươi muốn chết rồi”.
“A, người đâu cứu mạng! Người đâu cứu mạng!“
“Có chuyện gì vậy?” Tô Nhan nghe tiếng chạy ra, vừa nhìn tình cảnh trước mắt, nàng cũng kinh ngạc: “Lâm Mặc Doanh! Ngươi dám tới dương oai ở Đông Mai Uyển của ta sao? !“
Nghe giọng Tô Nhan, Hiểu Hiểu cất tiếng cười lạnh, đứng thẳng dậy đôi chân dẫm lên người Hoan Hỉ một cái rồi đi về phía trước. Đánh một người cũng là đánh, đánh hai người cũng là đánh, vậy đã đánh rồi tội gì không đánh nữa. Trong mắt hiện lên sự độc ác, khiến Tô Nhan run rẩy, “Ngươi, ngươi muốn làm gì? Người đâu mau tới ngăn nàng ta lại”.
Tô Nhan nhìn nha hoàn đứng hai bên trái phải mà hét tướng lên, Tiểu Đậu Tử lúc đó nghiêm túc nói: “Ai dám làm tổn thương Lâm tiểu thư, Tiểu Đậu Tử ta tuyệt đối không đồng ý”.
Nhìn Hiểu Hiểu tới gần mình, bộ dáng đáng sợ vô cùng. Tô Nhan bất chấp tất cả, xoay người chạy vào bên trong.
Hiểu Hiểu lập tức đuổi theo, phóng ngưỡi dẫm lên gấu váy của nàng ta. Tô Nhan ngã xấp xuống đất, sợ hãi ôm đầu kêu cứu: “Cút ngay, cút ngay cho ta, nếu ngươi dám làm tổn thương ta, vương gia sẽ không bỏ qua cho ngươi…”.
Hiểu Hiểu mặc kệ tất cả, tung chân đá cho nàng ta một cái: “Dám mang vương gia ra doạ ta hả? ta sẽ đánh ngươi tới mức Đoạn Dịch Trầm không nhận ra nữa thì thôi”.
“Người đâu mau tới cứu ta, có kẻ dám giết ta”. Tô Nhan cố gắng cầu cứu, vận dụng cả tay lẫn chân cố bò về phía trước, “cút ngay, mau cút đi”.
“Phu nhân? Phát sinh chuyện gì vậy?” Lúc này, quản gia Lưu thúc cùng với hạ nhân trong phủ chạy vội tới.
Hiểu Hiểu mặc kệ tất cả mọi người, nắm chặt lấy tóc Tô Nhan, liên tục đập đầu nàng ta xuống đất.
“A! Người đâu cứu mạng . . .” Tô Nhan sống an nhàn sung sướng quen rồi, đâu đáng là đối thủ của người con gái đanh đá chanh chua như Hiểu Hiểu, nàng ta bị đánh tới sức lực cũng chả còn.
Lưu thúc vừa nhìn, vội sai người tách hai người đó ra, “Lâm tiểu thư! Nhan phu nhân! Xin hãy dừng tay lại!“
Mọi người hết sức cố gắng mới tách được các nàng ra.
“Chuyện gì xảy ra vậy? !“
Đoạn Dịch Trầm vừa xuất hiện ở Đông Mai Uyển, khiến mọi người im lặng như tờ.
Vừa nhìn thấy hắn, Tô Nhan khuỵ ngã, nức nở khóc. “Vương gia, xin hãy cứu thiếp”. Tóc nàng ta bị Hiểu Hiểu làm cho rối tung, quần áo xộc xệch, gương mặt sưng phù, khóc không thành tiếng.
“Vương gia! Tiện nhân Lâm Mặc Doanh dám ngang nhiên đánh thiếp, xin vương gia hãy làm chủ cho Nhan nhi”.
Nhìn nàng ta như vậy, Hiểu Hiểu tức khí muốn táng cho nàng ta thêm vài cái bạt tai nữa, vừa vén cao tay áo định tiến về phía trước thì bị Đoạn Dịch Trầm giữ chặt lại, trừng mắt nhìn hỏi: “Nàng… vừa đánh nhau sao?”.