Tiểu Đậu Tử ôm mặt, tức giận mắt đỏ ngầu, “Ngươi, ngươi giống y như phu nhân nhà ngươi, luôn bắt nạt kẻ khác”.
Hoan Hỉ vừa nghe, tức giận vung tay tát mạnh một cái nữa, khiến cho khóe miệng của Tiểu Đậu Tử bật máu, “Hừ! để ta dậy cho đồ ngu ngốc nhà ngươi một bài học nhớ đời”. Nói xong, Hoan Hỉ tiến lên, liên tục tát vào mặt Tiểu Đậu Tử.
Tiểu Đậu Tử trời sinh tính thuần phác, lại là một nam nhân chân chính, không bao giờ đánh nữ nhi. Nên hắn chỉ còn cách chịu đòn đau.
Chỉ khi cửa nhà bếp rộng mở, mọi người vào kéo hai người ra thì sự việc mới kết thúc. Tiểu Đậu Tử mặt mày sưng vù, mép rách chảy máu, nước mắt viền quanh mi, tức tưởi nói: “Ngươi….”.
Hoan Hỉ trừng mắt, “Ta thế nào? Hừ! Ngươi hãy nhớ lấy bài học ngày hôm nay”. Nói xong, Hoan Hỉ thản nhiên ôm bát canh gà đi khỏi phòng bếp.
Hiểu Hiểu tựa người vào thành giường nhìn Quan Ly đưa cho nàng mấy quyển sách, mở một quyển mới thấy trong đó rớt ra một phong thư.
Do tò mò, định nhặt lên xem là vật gì, thì Tiểu Đậu Tử bưng bữa trưa vào phòng.
Vừa nhìn thấy hắn, nàng quên ngay chuyện bức thư, đứng bật dậy, “Ai đánh ngươi ra nông nỗi này?”.
Tiểu Đậu Tử cúi đầu, tránh né ánh nhìn của Hiểu Hiểu, “Không có việc gì, ta không sao, Lâm tiểu thư, xin mời dùng bữa.” Hắn đặt khay lên bàn, mặt cúi gằm mãi không dám ngẩng lên, “xin lỗi, đáng ra ta định chuẩn bị canh gà cho tiểu thư, thế nhưng. . . Thế nhưng do ta ngu ngốc, nên canh gà bị rớt xuống đất”.
Hiểu Hiểu nhảy xuống giường, đi về phía Tiểu Đậu Tử, quát: “Ngẩng mặt lên”.
Giọng nói tuy không lớn, nhưng sức uy hiếp thì rất đáng nể, Tiểu Đậu tử quen nghe lệnh nàng, không chút nghĩ ngợi vội ngẩng đầu lên.
Thấy trên mặt hắn dấu vết bàn tay, màu xanh tím lẫn lộn, Hiểu Hiểu nổi giận.
“Nói! Ai đánh ngươi?”
“. . . Không có việc gì, ta chỉ là. . . sơ suất bị ngã.” Tiểu Đậu Tử yếu ớt giải thích.
“Hừ! Ngươi đình lừa bịp ai vậy hả? Dù có dùng cái mông để suy nghĩ cũng biết tại sao”. Hiểu Hiểu vô cùng tức giận, bởi lẽ trong trốn vương phủ này, người mà nàng thích nhất chính là Tiểu Đậu Tử, người tốt nhất với nàng cũng chỉ có hắn.
“Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, ai đánh ngươi? Nếu không nói thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa”.
Tiểu Đậu Tử do dự mở miệng, “Dạ, là nha hoàn của Nhan phu nhân, Hoan Hỉ ạ.”
“Mẹ nó, lại là Tô Nhan!” Hiểu Hiểu không bao giờ quên ấn tượng ngày đầu tiên khi nàng mới tới đây, đã bị nàng ta kiếm chuyện đánh đập, hiện tại nàng đã khoẻ lại không còn đau ốm, nên phải giúp Tiểu Đậu Tử dạy dỗ nha hoàn của Tô Nhan một trận ra trò. Nếu nàng không ra tay thì ngay cả diêm vương lão gia cũng phải bất bình. Nàng cần phải thanh toán cả thù cũ lẫn hận mới.
Xoay người, lôi Tiểu Đậu Tử, “Đi mau!”
“Lâm tiểu thư. . . Đi đâu?” Tiểu Đậu Tử lếch thếch bám theo sau.
“Báo thù, rửa hận!”
“A !!”
Trong gian phòng yên lặng, phong thư vẫn nằm chỏng gọng dưới đất.
Hiểu Hiểu kéo Tiểu Đậu Tử đi tới “Đông Mai Uyển” tìm Tô Nhan, hùng hổ tiêu sái tiến vào, không đợi người ở bên trong thông báo, tung một cước đá văng cửa chính.
“Ai vậy? Không biết quy củ ――” Đúng lúc Hoan Hỉ nghênh ngang đi ra.
Vừa nhìn thấy nàng ta, Tiểu Đậu Tử kéo gấu áo Hiểu Hiểu, “Lâm tiểu thư, chính là cô ta. . .”
Hiểu Hiểu nhướng mi, “Chính cô ta đánh ngươi hử?”
Tiểu Đậu Tử gật đầu.
“Hay lắm, hãy đợi đấy.” Hiểu Hiểu không nói nhiều, vén cao tay áo, tiến về trước vài bước, đấm thẳng vào mặt Hoan Hỉ, khiến nàng ta hoa hết cả mắt chỉ thấy một ngàn ông sao trên trời.
“Ối!” Hoan Hỉ thét chói tai, lấy lại tinh thần muốn phản kích, nhưng Hiểu Hiểu đã sớm tung chân hất nàng ta ngã nhào, nhảy phốc lên lưng nàng ta, hai tay đấm lia lịa.