Yến hội cuối cùng cũng kết thúc Đô Mã Duệ lúc này mới có thời gian đi đến nói chuyện cùng với Nhược Y và Nhược Nhan.
“Tam muội, tứ muội hai người có khỏe không”
Bốn người đang đi thấy Đô Mã Duệ gọi lại thì nhất loạt dừng bước, quay đầu lại
“Chúng ta vẫn khỏe. Huynh sao rồi” Nhược Nhan tuy không có quen biết Đô Mã Duệ nhưng khi nàng nhìn thấy nam nhân này trước mặt lại có cảm giác rất thân thuộc
“Tứ muội ta rất tốt, tam muội nghe nói muội đã có thai phải không”
Nhược Y cười nói:
“Đúng vậy đại ca”
“Thật là tiếc qua lễ thành thân của hai muội ta không thể trở về. Nhưng thấy hai muội hạnh phúc như thế này ta cũng yên lòng” Đô Mã Duệ đã nghe qua hai vị vương gia này hiện tại mỗi người chỉ có một vương phi không có tiểu thiếp
Đang nói chuyện thì có tiếng nói nhu nhược phía sau truyền đến:
“Đô ca ca muội rất nhớ huynh”. Liễu Nhược Trúc tiến đến ôm Đô Mã Duệ. Đúng lúc Từ Diên ở phía xa nhìn thấy
Đô Mã Duệ khẽ đẩy Nhược Trúc ra.
“Nhược Trúc muội có khỏe không”
“Đô ca ca muội rất khỏe”
Nhược Y cùng Nhược Nhan nhìn thấy tình cảnh này cũng đoán ra được nửa phần. Mà Liễu Nhược Trúc cũng thật là biết diễn trò đi. Từ Diên từ phía xa đã tiến đến
“Đô tướng quân chúng ta lại gặp nhau”
Đô Mã Duệ lại nở nụ cười hòa ái
“Công chúa lại gặp người”
Nhược Trúc bên cạnh không khỏi tức giận liếc Từ Diên, kéo tay Đô Mã Duệ
“Đô ca ca chúng ta trở về, muội có rất nhiều điều muốn nói cho huynh nghe”
Đỗ Mã Duệ lại khẽ nhấc tay ra khỏi Nhược Trúc. Từ Diên lại nói:
“Liễu tiểu thư Đỗ tướng quân đây đã được phụ hoàng ta ban cho tướng phủ, ta nghĩ hôm nay Đỗ tướng quân nên là về đó ở”
Nhược Y đứng bên cạnh cũng không quên giúp Từ Diên:
“Ca ca ta muốn xem tướng phủ của huynh như thế nào”
Nhược Nhan cũng nói theo:
“Đúng vậy ca ca ta cũng rất nóng lòng muốn xem”
“Được được vậy chúng ta đến tướng phủ. Nhược Trúc hôm nay ta không thể về Liễu Phủ được. Để khi khác ta đến thăm”
Nhược Trúc lúc này cũng muốn đi theo liền nói:
“Đô ca ca, ta cũng muốn xem, ta cũng muốn đi”
Nhược Nhan nói bóng gió:
“Không mời cũng mặt dày đòi đi”
Nhược Trúc đứng bên cạnh tức giận không thôi:
“Ngươi…”. Nhưng bắt gặp ánh mắt muốn giết người của Thiếu Kì nên đành thôi không nói nữa