Liễu Nhược Trúc vì biết Đô Mã Duệ sẽ đến tham dự yến tiệc nên rất khẩn chương. Dù đã đến ngồi được một lúc rồi nhưng vẫn không có thấy hắn đến. Nàng uống chén trà cũng để đổ, cầm bánh quế hoa cũng để rớt. Ánh mắt trông chờ vẫn chăm trú nhìn ra ngoài cửa. Người nàng chờ cuối cùng cũng đến. Hắn vẫn như vậy gương mặt hòa ái thân thiện, nụ cười vẫn trực chờ trên khuôn mặt tuấn mĩ kia. Hắn có nhìn lướt qua nàng cười rồi lại chiếu ánh mắt đến hoàng thượng:
“Tham kiến hoàng thượng”
“Đô tướng quân không cần hành lễ, mau đứng dậy.”
Vì là tướng quân nên hắn vẫn là không ngồi cùng hàng với Nhược Trúc khiến cho nàng không khỏi hối tiếc. Đô Mã Duệ tiến đến ngồi cùng bàn với Từ Diên, khẽ cúi đầu cười với nàng:
“Công chúa”
Từ Diên lúc này mới để ý đến nam nhân tuấn tú trước mắt, mày ngang, mũi dọc, ánh mắt thập phần ôn nhu. Hắn chính là người ba năm trước phụ hoàng ban hôn ước với nàng, nhưng nàng đã chay theo Thiếu Hàn.
Đô Mã Duệ lúc này lại khẽ gọi nàng:
“Công chúa người có sao không vậy, công chúa, công chúa…”
“Ừm ta không sao”
Sau khi đã xem hết các tiết mục do hoàng thượng chuẩn bị, Liễu Nhược Trúc lúc này mới ôn nhu nói:
“Hoàng thượng dân nữ xin được dâng nên công chúa cùng Đô tướng quân khúc nhạc. Mong hoàng thượng đáp ứng”. Liễu Nhược Trúc vừa nói ánh mắt vừa hướng đến phía Đô Mã Duệ.
Hoàng thượng sảng khoái nói:
“Được, nghe nói nhị tiểu thư Liễu phủ chính là danh ca số một của Lăng Nhật Quốc ta. Hôm nay được nghe quả là mở rộng tầm mắt”
Nhược Trúc ngồi ở giữa chính điện tay gẩy đàn bắt đầu hát:
“Thắp một ngọn đèn, cả một đêm nghe tiếng sáo cô độc
Chờ một người ba bốn năm luân chuyển
Gió qua cửa chính, đình viện sâu lạnh lẽo
Một tờ giấy đỏ, hẹn ước mấy đời duyên phận nối tiếp nhau
Sử sách lật lại, kí ức niêm phong
Uyên ương mĩ lệ, họa lại kiếp này phù du cô độc”
Khi Nhược Trúc hát xong mọi người ngồi ở dưới đều vỗ tay tán thưởng, nàng ánh mắt vẫn chung thủy nhìn về hướng Đô Mã Duệ. Từ Diên thấy vậy nàng cũng hiểu ra là Nhược Trúc có ý với nam nhân đang ngồi cạnh mình, trong lòng tự nhiên cảm thấy khó chịu. Nàng liền nói với hoàng thượng:
“Phụ vương ta cũng có tiết mục tặng cho Đô tướng quân đây”
Nhược Trúc nghe công chúa nói vậy thì giật mình, không lẽ nàng ta là cũng có ý với Đô ca của mình. Hoàng thượng đã có ý muốn Đô Mã Duệ cùng với Từ Diêm kết thành một đôi. Nay Từ Diên tự mình tạo cơ hội khiên cho ông không khỏi mừng thầm trong lòng:
“Hảo, ái nữ của ta mau mau biểu diễn cho Đô tướng quân mở mang tầm mắt đi”
Lần này Từ Diên không đàn mà là nhảy nàng vừa nhảy vừa hát:
“Hôm qua nàng như con thuyền nhẹ trôi trong làn nước
Nào có biết ta như người say mê đắm nàng
Ta một mình trên bờ nhìn thuyền kia lòng mờ mịt
Một bước ngàn dặm vẫn dõi theo
Mặc lầm đồ cưới nàng có vui
Phấn hồng son đỏ đẹp biết bao
Tiếng pháo mừng trước sân vừa dứt
Ngỡ đôi ta đến tóc bạc ngờ đâu tâm phủ sương
Nàng nói không cần tự làm tự chịu, chỉ tự tạo nên bi thương
Ai có thể quên ai đây
Nàng nói đã làm thì không thể quay lại, chỉ có thể hối hận
Ai có thể quay ngược thời gian?
Nàng nói thi nhân mới hiểu sự cô độc
Người cô độc mới thấu lời bi thương
Nhìn ánh nến gần tắt lòng tương tư
Viết một lời nhạc tên hối hân”
Khi Từ Diên hát xong thì Đô Mã Duệ đã là người vỗ tay tán thưởng trước mọi người vẫn còn đang ngây ngốc nơi đây. Liễu Nhược Trúc lòng ghen ghét đối với Từ Diên, vì cái gì nàng ta được Đô ca ca khen ngợi mà nàng lại không. Từ Diên liếc nhìn Nhược Trúc nhếch mép cười với nàng, ánh mắt ra vẻ đắc thắng, Nhược Trúc hay tay nắm chặt ở dưới mặt bàn, tức giân. Liễu Nhược Đồng thấy vậy lại nói nhỏ
“Người dù có thế nào đi chăng nữa cũng không thể so sánh được với thân phận công chúa cao quý kia đâu”