Vương Gia Này, Ta Muốn

Chương 81: Chương 81: Đập phá quán




Editor: 9420treng

Không đến một lát sau, Tiểu Hắc lại đi vào, chỉ là lần này không chỉ một mình hắn ta, ngoài Quỷ Tiêu và Tịch Dao trông xe ngựa ở ngoài, những người khác cũng cùng đi vào khách điếm. Tiểu Bạch thấy Lưu Quang cũng vào đây, lập tức tự giác lùi về phía sau hắn, đứng chung một chỗ với Tiểu Hắc.

Chỉ thấy Lưu Quang thong thả tiêu sái đi đến cạnh quầy, mỉm cười lên tiếng: “Chưởng quầy! Chúng ta đã tìm không ít khách điếm, có lẽ chỗ này của ngươi cũng nhà cuối cùng, có thể phiền chưởng quầy hỏi những khách nhân đã nghỉ lại một câu, nói có người nguyện trả giá gấp mười lần, nhờ bọn họ nhận tiền nhượng lại ba phòng!”

Lão bản khách điếm này vừa thấy Lưu Quang đã biết nhất định thân phận của hắn không tầm thường, giọng điệu khi nói không khỏi liên tục vâng vâng dạ dạ.

“Ách… Vị gia này! Vậy, các ngươi chờ ở đây một lát. Ta đi hỏi hộ các vị một câu!”

Lưu Quang gật đầu: “Được! Làm phiền chưởng quầy rồi!”

“Ha ha, không phiền, không phiền!”

Nói xong, lão bản khách điếm lập tức vẫy tay gọi tiểu nhị, vừa định phân phó hắn đi lên lầu dò thăm dò một chút, nhưng không ngờ, trong đại sảnh một vị khách nhân đang dùng bữa trên bàn, chợt lên tiếng cười nói: “Ta nói mấy vị huynh đệ này! Nếu ngay từ đầu chưởng quầy người ta đã nói không có phòng, các ngươi cũng đừng ba lần bốn lượt hỏi, cố ý làm khó người khác! A! Có tiền rất giỏi sao? Ta vừa nhìn các ngươi đã biết là người từ bên ngoài tới, không biết đại hội võ lâm mỗi năm một lần của thành Vô Song sắp bắt đầu. Thời gian này, khách điếm đông nghịt, phần lớn đều là những võ lâm hào kiệt đến đây, sao để ý đến… mấy đồng tiền dơ bẩn của các ngươi!”

“Ha ha ha ha!”

Người nọ vừa nói xong, trong đại sảnh lập tức có không ít người cũng cười ầm lên theo, liên tục gật đầu, rì rà rì rầm nói trong miệng, trong lúc nhất thời không dứt bên tai.

“Ngươi!”

Tiểu Hắc thoáng cái đã bị chọc giận, vừa định động thủ đánh người, lại bị Tiểu Bạch ngăn lại. Mỗ Bạch khó chịu trừng mắt liếc hắn ta, nhẹ giọng nói: “Lão đại còn chưa lên tiếng, đệ vội cái gì?”

Tiểu Hắc mím môi, tức tối vung tay áo, vẻ mặt nghẹn khuất.

A! Lưu Quang cũng không quá để ý khẽ cười, nhìn người vừa mới lên tiếng, nói: “Nghe các hạ nói như vậy, chắc hẳn các hạ cũng là người trong giang hồ?”

“Hừ!” Người nọ quay lưng với Lưu Quang, lại ngẩng đầu hếch mũi lên trời, vênh váo kiêu ngạo nói: “Đúng vậy! Lão tử ta được gọi là Ngọc Diện công tử Bộ Thức Lục!”

A!

Lời này của hắn ta vừa nói ra, trong đại sảnh lập tức vang lên từng đợt tiếng kinh hô. Hắn ta chính là Ngọc Diện công tử Bộ Thức Lục? Mỹ nam tử có tướng mạo đẹp hơn cả Phan An, tay dính đầy máu tanh?

Mỗ Vũ vẫn luôn xem náo nhiệt không lên tiếng tiếng, sau khi nghe thấy cái tên này, lúc này mày nhíu lại.

Bất Thức Lộ? Cái tên chó má gì vậy? Lại còn Ngọc Diện công tử? Mỹ nam?

Được rồi! Tạm nhìn trên phân lượng của hai chữ mỹ nam này, nàng tạm thời không so đo cái tên rách này. Được rồi, mau quay đầu lại để tỷ tỷ nhìn một chút, rốt cuộc là loại mỹ nam nào!

Như nghe thấy tiếng gọi trong nội tâm của mỗ Vũ, trong tiếng kinh hô của mọi người, người nọ mang theo mười phần cảm giác thành tựu xoay người nhìn những người liên quan với Lưu Quang.

Kết quả là… Mỗ Vũ phun! Sau khi phun xong lệ rơi đầy mặt, thở dài nói: “Như hoa! Cuối cùng ngươi cũng tìm được ca ca!”

Từ trước đến giờ Lưu Quang vốn có định lực cực tốt, sau khi nhìn thấy diện mạo của người nào đó cũng không có bao nhiêu cảm xúc phập phồng. Tiểu Bạch và Tiểu Hắc cũng là những nam nhân đã trải qua gió to sóng lớn, chỉ sửng sốt ngây người một chút, cũng khôi phục lại rất nhanh.

Cho nên, ngoại trừ mỗ Vũ lệ rơi đầy mặt, vô cùng thất vọng, Túc Dạ ngây dại, Huyết Linh lại nhẹ nhàng che miệng cười.

Yêu đao Huyết Linh, là nữ tử có diện mạo cực kỳ xinh đẹp, tuyệt đối thuộc loại đứng ở đâu cũng sẽ làm mọi người loá mắt.

Vậy nên, nàng ta vừa cười nhẹ, lập tức khiến Bộ Thức Lục chú ý, ánh mắt toát ra vẻ dâm uế, lên tiếng: “Cô nương này, ngươi cười cái gì? Chẳng lẽ coi trọng mỹ mạo của Bản công tử, muốn có một đêm xuân với ta? Ha ha ha! Đúng lúc, dù sao ngươi đi theo nhóm người kia cũng không tìm được chỗ trọ lại, không bằng để Bản công tử có lòng tốt thu lưu ngươi một đêm!”

“…”

Oh my God! Bây giờ Tiểu Vũ mới chân chính lĩnh giáo cái gì gọi là mặt dày! Nàng gặp không ít người tự luyến, chỉ là tự luyến đến trình độ này, là lần đầu nàng gặp được!

Vừa định đi ra phun nước miếng đầy mặt soái ca này không ngờ lại bị Huyết Linh đưa tay ngăn lại.

Chỉ thấy nàng ấy thoáng đi lên trước từng bước, cười duyên với Bộ Thức Lục, nói: “Nghe lời này của công tử, xem ra… Công tử đã đặt phòng ở khách điếm rồi?”

Bộ Thức Lục bị nụ cười này của Huyết Linh mê đến thần hồn điên đảo, lúc này lấy một cái chìa khóa từ trong tay áo quơ quơ.

“Tất nhiên! Nếu Bản công tử không có phòng, sao có thể để cô nương ngươi có một đêm xuân với ta!”

“Ha ha! Vậy thì cám ơn công tử!”

Huyết Linh cúi đầu nói cảm tạ. Giọng nói vừa dứt, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai cấp tốc đánh úp về phía Bộ Thức Lục, chợt nắm lấy tay phải đang cầm chìa khóa của hắn ta, một lực mạnh mẽ xoay chuyển, chỉ nghe răng rắc một tiếng, cùng với tiếng kêu rên của Ngọc Diện công tử, tay cầm chìa khóa lập tức bị bẻ gãy.

Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, khiến mọi người trong đại sảnh không ai kịp phản ứng, chờ đến khi Bộ Thức Lục ngã xuống, kêu rên không dứt thì mọi người mới chợt đứng lên, rút đao, rút kiếm.

Nhưng Huyết Linh lại không chút hoảng hốt, hơi khom lưng nhặt chìa khóa rơi xuống, quay đầu lại quơ quơ với mấy người Lưu Quang nói: “Chủ tử nhà ta đã có phòng, các ngươi muốn thì tự cố gắng!”

Tiểu Bạch và Tiểu Hắc nuốt nước bọt, ***, mỹ nhân rắn rết chính là đây chứ đâu? Xuống tay đủ lưu loát, ngoan độc!

Tiểu Vũ cũng nuốt nước bọt, ***, tư thế có hiên ngang mạnh mẽ không! Quả đúng là thần tượng của nàng! Quá soái! Sự thật chứng minh, dù giả bộ không bị sét đánh, cũng sẽ gặp báo ứng, không sớm thì muộn!

Túc Dạ thoáng buông tiếng thở dài. Ai… Bảo sao Quỷ Tiêu nói đã từng giết rất nhiều người, rút đao ra thì sẽ không thể khống chế khát vọng với máu tươi. Nữ nhân này thoạt nhìn rất bình thường, nhưng lại ngoan độc như vậy, nếu điên lên, vậy còn phải nói?

Lưu Quang thấy thế, cuối cùng biểu tình cũng thay đổi, chợt vỗ tay, vẻ mặt như vỡ lẽ, nói: “A! Sao ta lại không nghĩ đến! Cách làm của Huyết Linh cô nương rất hay! Trực tiếp động thủ đoạt lấy, làm việc gọn gàng lại đơn giản. Biện pháp rất hay!”

“…”

Mọi người im lặng, lão bản khách điếm vội vàng chạy đến kích động nói: “Vị gia này! Ngài có thể nương tay không, ta chỉ là buôn bán nhỏ, ngài tuyệt đối đừng động thủ đập phá quán!”

Lưu Quang nghe vậy, nháy mắt với Tiểu Bạch. Mỗ Bạch lúc này lập tức sáng tỏ, lấy một xấp ngân phiếu từ trong ngực khẽ ném lên người của chưởng quầy.

Trong nháy mắt mỗ chưởng quầy trừng lớn mắt, run rẩy đếm ngân phiếu, ngay sau đó lùi về sau một bước làm thủ thế xin cứ tự nhiên với Lưu Quang.

“Gia! Cứ việc đập! Ngài muốn đập thế nào thì đập! Dù sao chìa khóa đều ở trong tay bọn họ, cướp được thì lên lầu hai nghỉ ngơi cho tốt là được!”

Nói xong, mỗ chưởng quầy ngoan ngoãn tự chạy ra sau quầy tránh đi.

Lưu Quang ném cho hắn ta ánh mắt “trẻ nhỏ dễ dạy”, lập tức hoạt động cổ tay, đôi mắt mảnh dài liếc nhìn mọi người trong đại sảnh, có chút hăng hái lên tiếng: “Ta cũng đã lâu không hoạt động gân cốt, bây giờ, sẽ chơi đùa với các ngươi thật tốt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.