Editor: 9420treng
“***! Các ngươi là hỗn đản trên đường hay sao? Dám làm càn ở thành Vô Song?”
Không khí trong đại sảnh vô cùng căng thẳng, mọi người rút vũ khí, nghiêm túc nhìn chằm chằm Lưu Quang, nhưng không có bất kỳ ai dám làm người đầu tiên động thủ, có vẻ sau khi biết bản lĩnh của Huyết Linh nên cũng có phần kiêng kỵ Lưu Quang, thấy cô nương đi theo cũng ra tay ác độc như vậy, vậy vị gia này… Chẳng phải sẽ lợi hại hơn?
Lưu Quang nghe thấy vậy, đôi tay rảnh rang vắt chéo sau lưng, lười biếng nói: “Ta thấy có vẻ các ngươi đã hiểu lầm rồi! Ta không phải hỗn đản trên đường, mà là… Hỗn đản trên cầu!”
“… Trên cầu?” Mọi người khó hiểu: “Vậy, vậy ngươi là hỗn đản trên cầu nào?”
A! Lưu Quang cười khẽ một tiếng, môi mỏng khẽ mấp máy lạnh lùng phun ra ba chữ.
“Cầu Nại Hà!”
“…”
Vừa dứt lời, Lưu Quang đá băng ghế dài trước mắt, hơi vén áo bào ngồi lên đó, vươn tay lấy một chiếc đũa trên bàn, giơ cao tay quơ quơ, nói: “Để bày tỏ lễ nghĩa của cầu Nại Hà chúng ta, ta sẽ ngồi trên ghế so chiêu với các ngươi. Nếu ai trong số các ngươi có thể khiến ta rời khỏi chiếc ghế này, hoặc có thể chặt đứt chiếc đũa trong tay ta, coi như các ngươi thắng! Tất nhiên chúng ta cũng sẽ không đoạt phòng.”
“…”
Người trong giang hồ đều rất coi trọng mặt mũi, bọn họ vốn có chút kiêng kỵ Lưu Quang, nhưng thấy thái độ hắn kiêu ngạo như vậy, lập tức nổi trận lôi đình, không quan tâm gì nữa bất chấp đứng lên.
“Thật là nói khoác mà không biết ngượng! Được, các huynh đệ, bây giờ chúng ta cùng liên thủ cho tiểu tử này biết thế nào là lợi hại!”
Cũng không biết ai trong đám người nói ra câu này, dù sao lời vừa nói ra như cho mọi người một liều thuốc kích thích, tất cả giơ đao múa kiếm chém về phía Lưu Quang.
Tiểu Bạch và Tiểu Hắc một tả một hữu bắt lấy cánh tay của Tiểu Vũ, kéo nàng đến nơi an toàn. Túc Dạ và Huyết Linh cũng tung người vọt lên lầu hai, xem ra không có ý định nhúng tay hỗ trợ.
Lưu Quang nâng khóe môi, sắc mặt không chút bối rối, chỉ thấy người đầu tiên xông tới trước người hắn, còn chưa kịp làm gì đã bị một cước của hắn đá bay ra ngoài.
Sau một cái nghiêng đầu, tránh cánh tay tập kích sau lưng, trong mắt lóe lên huyết quang, tay trái bắt được cánh tay kia đè trên bàn, tay phải cầm đũa chợt nâng lên, sau đó hung hăng cắm thẳng vào bàn tay người kia.
Tiếng kêu rên thảm thiết vang lên, vẻ mặt của người đánh lén sau lưng trắng bệch, ngã ngồi trên mặt đất, tay trái bị chiếc đũa đâm xuyên qua.
“Nội lực thật mạnh!”
Túc Dạ đứng trên lầu hai quan sát thấy thế, không khỏi lẩm bẩm thốt lên câu thán phục. Huyết Linh đứng bên cạnh hắn ta mỉm cười lắc đầu.
A! Đó chẳng phải là nội lực gì…
Ngay khi bị Lưu Quang dùng máu ép không thể không hiện thân thì Huyết Linh cũng biết người này tuyệt đối không phải người bình thường! Máu của hắn có linh khí rất mạnh, nhưng trong linh khí lại lộ chút yêu khí! Còn cả hai tiểu ca phu xe, trên người không có một chút hơi thở của người sống. Nếu nàng đoán không sai, có lẽ bọn họ chính là Hắc Bạch song sát của Minh giới.
Nếu hai huynh đệ này tôn kính hắn là chủ tử, chẳng lẽ nam tử này là…
…
“Ai nha!”
Khúc quanh cầu thang ở lầu dưới có ba cái đầu thò ra, Tiểu Hắc một tát đánh bay một người qua đường Giáp che khuất tầm mắt của bọn họ, kinh ngạc phát ra tiếng cảm thán.
Tiểu Vũ nghiêng đầu lườm hắn ta một cái, nghi ngờ nói: “Ngươi sao vậy?”
“Không sao!” Mỗ Hắc lắc lắc đầu: “Chỉ cảm thấy chiêu này của lão đại quá soái! Trước kia ta chỉ thấy bóp nát xương, hoặc vặn gãy tay chân là soái nhất, không nghĩ tới vẫn là lão đại lợi hại!”
Tiểu Bạch vứt cho hắn ta một cái liếc mắt khinh bỉ, tức giận nói: “Ta nói này có phải đệ có tâm lý biến thái không? Đây mà gọi là soái? Theo suy nghĩ của người bình thường, đây gọi là tàn nhẫn! Hiểu không?”
“Ừm…” Tiểu Vũ sờ cằm, nói đúng trọng tâm: “Bạch Bạch nói không sai, là có chút tàn nhẫn!”
Mỗ Bạch vừa nghe thấy Tiểu Vũ đứng ở phía hắn, lập tức hất đầu với mỗ Hắc. Nhìn đi! Vẫn là ca ca ta lợi hại!
“Chỉ là…” Tiểu Vũ chợt đổi giọng, trong nháy mắt đôi mắt hiện lên những ngồi sao nhỏ: “Hắc Hắc nói cũng không sai! Chiêu này của lão đại quả rất phong nhã! Chậc chậc! Thật không hổ là nam nhân ta nhìn trúng, nhìn thế nào cũng đều là một chữ ‘soái’! Yêu hắn chết mất!”
“…”
Lòng kiêu ngạo của mỗ Bạch chưa duy trì tới hai giây đã bị mỗ Vũ hoàn toàn đánh bại. Chỉ là mỗ Hắc lại không chút cười nhạo hắn ta, ngược lại cho hắn ta một cái liếc mắt an ủi, dùng ý niệm vụng trộm nói: “Ca! Đừng khổ sở! Không phải vừa rồi huynh cũng nói, theo suy nghĩ của người bình thường mà nói sao! Chẳng lẽ huynh không biết, Tiểu Vũ không hề bình thường!”
Đúng vậy! Nghe mỗ Hắc an ủi, mỗ Bạch lập tức thông suốt, từ trước đến giờ suy nghĩ của Tiểu Vũ không phải là thứ người bình thường có thể hiểu! Cho nên nàng vốn không bình thường!
Ừ, đúng là như vậy!
“Đúng rồi!” Tiểu Vũ trái nhìn Tiểu Bạch, phải nhìn Tiểu Hắc, đột nhiên nghi ngờ nói: “Vừa rồi các ngươi gọi gia là gì? Lão đại?”
“A?” Hai mỗ huynh đệ sững sờ, không phải chứ? Bọn họ gọi lão đại?
Mỗ Bạch đảo mắt, nhanh chóng trả lời: “Nói sai! Tuyệt đối là nói sai! Nếu không thì do ráy tai của ngươi quá nhiều, nghe nhầm!”
“Nhầm muội muội ngươi! Ngươi mới nhiều ráy tai, hôm qua ta vừa lấy ráy tai!”
Tiểu Vũ vứt cho hắn ta một cái liếc mắt khinh bỉ, nhíu mày cẩn thận suy tư trong chốc lát. Hai mỗ huynh đệ thấy thế, trong lòng hô to không ổn! Hai chữ “lão đại” này bao hàm rất nhiều quá khứ tốt đẹp, không phải Vũ nha đầu đã nhớ ra cái gì chứ? Lão đại đã dặn đi dặn lại, ngàn vạn lần không được cố ý nhắc nàng cái gì, hoặc là để cho nàng tự mình nhớ tới, nếu không nghĩ ra thì tùy nàng đi. Bây giờ nên làm thế nào mới đúng?
“Ừm…”
Tiểu Vũ than nhẹ một tiếng, cuối cùng vẻ mặt nghiêm túc, lên tiếng: “Ta thấy… Xưng hô ‘lão đại’ còn thân thiết hơn so với ‘gia’!”
“… A a?” Hai mỗ huynh đệ có chút mơ hồ rồi.
“A cái gì mà a? Đừng làm nũng với lão nương!” Tiểu Vũ dùng lời lẽ chính nghĩa dạy bảo, nói: “Hai huynh đệ các ngươi đều không phải là thiếu niên ngây thơ, làm nũng rất đáng xấu hổ, biết chưa?”
“…” Được rồi, im lặng được chưa?
Mỗ Vũ thoả mãn gật đầu, hai tay một trái một phải bá cổ hai mỗ huynh đệ, nghiêm túc nói: “Vừa rồi ta đã suy nghĩ rất tỉ mỉ! Sau này, chúng ta gọi gia là lão đại đi! Nghe thân thiết hơn nhiều! Trước kia vẫn gọi gia, gia, ta cũng thấy kỳ cục! Gọi nhanh sẽ thành gia gia! Ta muốn bắt hắn làm phu quân, không phải để hắn làm gia gia ta! Bối phận không thể lộn xộn!”
“…”
Tiểu Bạch đầu đầy vạch đen nhìn nàng: “Vừa rồi ngươi nhíu mày suy tư lâu như vậy, là nghĩ những thứ này?”
“Đúng vậy! Nếu không ngươi cho rằng ta nghĩ cái gì?”
“A, ha ha!” Cái gì gọi là dở khóc dở cười, mỗ Bạch hoàn toàn lĩnh ngộ! Hắn ta thua, lại thua… Mệt vừa rồi hắn ta còn nói tư duy của nha đầu này không phải thứ người bình thường có thể hiểu được, sao chỉ chớp mắt hắn ta đã quên? Còn rất ngu ngốc ngây thơ cho rằng nàng có thể nhớ ra quá khứ tốt đẹp gì đó?
Oh my God! Lão đại, sao người lại cưới một nàng dâu vô tâm vô phổi!
Tiểu Hắc nhìn Tiểu Bạch, lắc đầu cảm thán.
Ai… Ca! Bình thường huynh vẫn rất thông minh, nhưng khi gặp Tiểu Vũ lại trở nên não tàn, đúng là không thể chữa khỏi…