Editor: 9420treng
Lưu Quang tiếp tục hạ độc thủ, lập tức dọa một đám đang giơ kiếm cầm đao xung quanh không dám nhúc nhích, mà người gây chuyện lại như không phát hiện ra, ngoắc ngoắc tay với mọi người, nhướng mày cười nhạt nói: “Tới đây!”
“…”
“Phốc!”
Mọi người không còn gì để nói, Tiểu Vũ hộc máu. Kết quả là, không ai dám đi lên phía trước, nàng lại đi tới.
Chỉ thấy nàng đi tới bên cạnh Lưu Quang, chìa tay vỗ vỗ vai hắn, ý vị sâu xa nói: “Lão đại! Chúng ta đừng dùng mỹ nam kế được không? Ngươi như vậy, bọn họ chưa bị ngươi giết thì ta đã phun máu mũi đi trước!”
Toàn thân Lưu Quang ngẩn ra, chợt quay đầu lại nhìn nàng.
“Nàng vừa gọi ta là gì?”
“Ách…” Tiểu Vũ hơi sửng sốt: “Gọi ngươi là lão đại! Ta vừa tham khảo với Tiểu Bạch, Tiểu Hắc cách gọi này! Có phải cảm thấy rất thân thiết không? Dễ nghe hơn nhiều so với gia chứ?”
“…”
Lưu Quang lơ đãng liếc mắt nhìn hai mỗ huynh đệ đứng ở cầu thang, thấy bọn họ bịt miệng dùng sức lắc đầu, trong lòng lập tức sáng tỏ, ngược lại khẽ mỉm cười nói: “Nàng thích gọi thế nào thì gọi.”
“Hì hì!” Mỗ Vũ nhếch miệng cười: “Vậy sau này sẽ gọi lão đại!”
“Được ~~ theo ý nàng!”
…
Bọn họ ở đây liếc mắt đưa tình, không khí phấn hồng quanh người, nhưng tay ** của người ở trên bàn đã vô cùng khổ sở! Muốn chạy trốn cũng không được, vừa động tay đã đau đến hôn mê.
Tiểu Vũ nhìn gần cũng có chút không nhìn nổi, kéo tay áo Lưu Quang, nhẹ giọng nói: “Lão đại! Thả hắn ta đi! Tình huống này… Này có chút đẫm máu rồi, không thích hợp với ngươi!”
Lưu Quang nghe Tiểu Vũ gọi hắn như vậy, trong lòng nhất thời quên mất phải nói cái gì, suy nghĩ trôi dạt đến những chuyện đã qua, nhớ tới dáng vẻ khi nàng vừa tới Địa phủ, nhớ tới dáng vẻ nàng lừa gạt mấy tiểu quỷ khác, nhớ tới khi nàng sờ gáy, ngây ngốc nói với hắn, ta thích chàng…
Nha đầu trước mắt này chính là tiểu tức phụ của hắn! Có thể khiến hắn nhân nhượng hết lần này tới lần khác, vì nàng tới nhân gian phóng hỏa đốt núi, lên thiên đình tàn sát chúng thần, bị trời phạt, đổi trời, tháo nước sông, vì nàng mà làm tất cả những chuyện trước kia chưa bao giờ nghĩ đến, cuối cùng tu thành chính quả, ôm được ngôi sao tai họa về.
Lại nói, dù có chút mệt mỏi nhưng chưa bao giờ cảm thấy khổ sở, vì nàng mà trái tim lạnh lẽo đã lâu lại thấy đau đớn, tất cả mọi chuyện, hôm nay nhớ lại đều kỳ diệu như vậy!
Nhưng, mỗi lần chỉ cần thấy nàng cười, nghe nàng gọi một câu lão đại, trong lòng sẽ ấm áp, sẽ không kiềm chế được tự giễu than nhẹ một câu, sau đó… Muốn ôm chặt nàng vào lòng!
Nghĩ như vậy, Lưu Quang cũng làm thật như vậy!
Đột nhiên giơ tay kéo Tiểu Vũ vào trong ngực ôm thật chặt, đầu tựa lên đỉnh đầu của nàng, dịu dàng nói: “Chúng ta về nhà đi!”
“A a?”
Tiểu Vũ sửng sốt, khó hiểu nói: “Không phải chứ? Chúng ta chỉ vừa mới đi du ngoạn, nhanh như vậy đã phải trở về?” Nói xong, nàng giãy giụa thoát khỏi ngực Lưu Quang, chăm chú nhìn hắn nói: “Lão đại! Ai dạy ngươi lừa người như vậy, nói muốn ra ngoài chơi, ta chưa tận hứng chút nào, ngươi muốn quay về? Không cho phép! Nói gì cũng không được! Ta nói cho ngươi biết, dù ngươi có dùng mỹ nam kế với ta, ta cũng sẽ không thỏa hiệp!”
“…”
Lưu Quang đầu đầy vạch đen, không khí phấn hồng lãng mạn lập tức bị đánh tan thành mây khói.
Muội muội hắn! Hắn biết! Vũ Tiểu Miêu nhà hắn chính là chúa thiếu đầu óc! Mời nàng dùng bữa tối dưới nến, còn không bằng mua mấy quyển manga tới lấy lòng! Mệt hắn vừa rồi còn nghĩ thầm, rất cảm động không muốn tiếp tục chơi nữa, dứt khoát khôi phục trí nhớ cho nàng rồi đưa nàng về Địa phủ, nhưng kết quả là…
Thôi thôi!
Lưu Quang khẽ nhíu mày, chợt giơ tay nhổ chiếc đũa cắm trong tay của mỗ khổ ép, giận cá chém thớt nói: “Cút đi cho ta!”
Dứt lời, mỗ khổ ép quả thật khoanh tay lăn đi. Nhưng hắn lăn xa rồi, những người còn lại trong đại sảnh vẫn mắt to trừng mắt nhỏ nhìn chằm chằm Lưu Quang, hình như nội tâm vẫn chưa muốn buông tha.
Hiếm khi Lưu Quang thâm tình một lần lại bị mỗ Vũ phá hỏng triệt để, tâm tình lập tức rơi xuống đáy cốc, vỗ bàn đứng dậy, quay người không kiên nhẫn nói với hai mỗ huynh đệ: “Ném tất cả bọn họ ra ngoài cho ta!”
Hai mỗ huynh đệ đứng nghiêm nhận mệnh. Tiểu Hắc giơ tay thắc mắc hỏi: “Vậy chìa khóa thì sao?”
Lưu Quang lạnh lùng nhìn lướt qua, lạnh lùng khiến toàn thân mỗ Hắc khẽ run rẩy. Tiểu Bạch vội vỗ đầu hắn ta, cắn răng nói: “Ca đã nói với đệ bao nhiêu lần… Được, coi như ca van đệ được không? Đệ có thể quên mẫu thân đệ nhưng chuyện này nhất định phải nhớ! Não tàn không sao nhưng tuyệt đối đừng não tàn trong lúc mấu chốt! Nhất là lúc lão đại tức giận mà não tàn! Cái mạng nhỏ của đệ đã chơi xong, nhưng mạng quỷ đừng để chơi hỏng!”
“…” Tiểu Hắc chớp mắt, vẻ mặt vô tội: “Ách… Có ý gì?”
“…”
Tiểu Bạch hoàn toàn không còn gì để nói, khoát tay nói thẳng: “Ý là, giữ lại chìa khóa, ném người!”
“Cắt! Huynh không nói sớm!”
Tiểu Hắc vỗ tay, lập tức lắc mình xông vào trong đám người, mỗi tay nắm chân của hai người, xách bọn họ lộn đầu xuống, dùng sức quơ quơ.
Ba ba ba, mấy thứ giấu trong ngực lập tức rớt xuống đất, cho đến khi nhìn thấy chìa khóa, Tiểu Hắc mới gật đầu, tiếp đó tay dùng sức, ném hai người ra ngoài, sau đó lại tiếp tục túm người khác, lại dốc, lại ném, cứ lặp đi lặp lại như thế.
Tiểu Bạch nhún vai, nhận nhiệm vụ bao vây, ngăn ở cửa không để cho mọi người chạy trốn.
Mấy hành động của hai huynh đệ này cuối cùng cũng ép mọi người kêu cha gọi mẹ tự động giao chìa khóa ra, cầu xin cho mình cút đi, lĩnh hội đầy đủ cái gọi là “sinh mệnh trân quý, cách xa Lưu Quang!”
Đến khi xử lý xong người cuối cùng, hai mỗ huynh đệ mới thu tay, nhặt chìa khóa trên đất, chia cho mỗi người một cái.
Sau khi Lưu Quang lấy được chìa khóa, lập tức trưng mặt thối quay về phòng nghỉ ngơi. Tiểu Vũ chớp mắt, khó hiểu nói: “Sao vậy? Ai chọc giận hắn à?”
Hai mỗ huynh đệ im lặng nhìn trời, tỏ vẻ chúng ta chỉ phụ trách đánh nhau, mặc kệ chuyện nhà người!
Túc Dạ quơ quơ chìa khóa trong tay, hứng thú liếc mắt nhìn hai mỗ huynh đệ một cái, ngay sau đó cũng tìm phòng của mình đi nghỉ ngơi.
Huyết Linh đi ra ngoài cửa tìm Quỷ Tiêu và Tịch Xa, lại nói, hai người kia cũng thật kỳ lạ, động tĩnh trong khách điếm lớn như vậy, bọn họ lại không có chút phản ứng nào. Túc Dạ nói chờ lệnh của hắn ta, hai người bọn họ quả nhiên không quan tâm không để ý gì, chỉ nghe hắn ta phân phó.
Nhìn đống hỗn độn đầy đất, Tiểu Vũ chậc chậc miệng, lắc đầu, gõ vào quầy gọi lão bản khách điếm, có chút áy náy nói: “Chưởng quầy, thật ngại quá. Ngươi xem, tất cả đã bị hỏng gần hết rồi!”
Lão bản khách điếm vẫn đang đếm xấp ngân phiếu, không sao cả vẫy tay nói: “Không sao không sao! Cũ không đi thì mới không tới, chỉ cần mấy vị gia đập vui vẻ, ta đây không sao!”
“…”
Tiểu Vũ kinh ngạc, quả nhiên đầu năm nay nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên (ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác, người tài còn có người tài hơn), khắp nơi đều là những ca ca bình tĩnh!