Vương Gia Này, Ta Muốn

Chương 84: Chương 84: Yêu đao tái xuất




Editor: 9420treng

Bao trọn khách điếm rồi thoải mái nghỉ ngơi một buổi tối, sáng hôm sau khi mọi người rời giường, xuống lầu thì phát hiện lão bản khách điếm đang chỉ huy người làm chuyển bàn ghế mới vào.

Tiểu Vũ ghé vào lan can cầu thang nhìn xuống dưới, cười híp mắt lên tiếng: “A! Hiệu suất làm việc của chưởng quầy ngươi thật cao! Mới sáng sớm đã bắt đầu đặt bàn ghế mới rồi!”

Lão bản khách điếm nghe tiếng nhìn lại, đầu tiên khách khí khom lưng chào hỏi mọi người, sau đó mặt tràn đầy vẻ tươi cười nói: “Hắc hắc! Ai bảo ta phải dựa vào cái này để kiếm cơm! Hôm qua có không ít bàn bị đập hỏng, không mua thêm mới thì những khách nhân khác vào cửa sẽ thất lễ, không có chỗ ngồi!”

“Ừ!” Tiểu Vũ gật đầu, cất bước xuống lầu. Mặc dù vẫn là sáng sớm, nhưng trên đường đã có không ít người qua lại tấp nập, trong đó có người đeo kiếm bên hông, buộc đao trên lưng, vừa nhìn đã biết nhất định là người trong giang hồ!

Đôi mắt nhỏ như hạt châu của nàng vừa chuyển, đi đến bên cạnh lão bản khách điếm, lên tiếng hỏi thăm: “Chưởng quầy! Nghe nói mỗi năm thành Vô Song sẽ tổ chức đại hội võ lâm một lần, không biết năm nay có chuyện gì mới không?”

“Ôi chao!” Lão bản khách điếm vừa nghe câu hỏi này, lập tức tỉnh táo tinh thần: “Cô nương hỏi ta vấn đề này cũng coi như hỏi đúng người! Không phải ta khoe khoang! Khách điếm của ta đây đã từng chào đón rất nhiều vị nhân sĩ giang hồ tiếng tăm lừng lẫy, cho nên dần dà, ta cũng khá quan tâm chuyện trong giang hồ! Ta nhìn dáng vẻ của mấy vị khách quan, có phải là lần đầu tiên tới thành Vô Song này không?”

Tiểu Vũ chớp mắt: “Ừ! Lần đầu tiên tới, có chuyện gì sao?”

“Ha ha, không sao không sao!” Lão bản cười theo nói: “Ta muốn nói, vận khí của mấy vị rất tốt! Vốn dĩ đại hội võ lâm mỗi năm một lần của thành Vô Song cũng không có gì đáng xem. Minh chủ võ lâm đương thời Mã Thiên Tán là một người đức cao vọng trọng, người trong giang hồ cũng thực lòng tin phục hắn ta. Cho nên nếu trong giang hồ không xảy ra chuyện hệ trọng gì, đại hội võ lâm hàng năm cùng lắm là chưởng môn các môn phái tới sơn trang Nhân Nghĩa của Mã gia uống trà tâm sự, người trẻ tuổi thì luận bàn võ công với nhau thôi, chỉ là… Hắc hắc! Đại hội võ lâm năm nay lại có trọng tâm chính!”

Chưởng quầy vừa nói ra lời này, đám người Lưu Quang ở đại sảnh đều tò mò nhìn về phía hắn ta, sau khi hài lòng với đủ loại ánh mắt bắn tới, hắn ta mới thần bí mở miệng nói tiếp: “Tối qua thấy thân thủ bất phẩm của các vị, mặc dù y phục cao quý, nhưng chắc cũng đã nghe chút truyện trong giang hồ chứ? Đã từng nghe qua… Yêu đao Huyết Linh?”

“…”

Cái gọi là bất minh tắc dĩ nhất minh kinh nhân (không nói thì thôi, đã nói thì khiến người ta kinh ngạc), nghe thấy bốn chữ cuối cùng thì vẻ mặt mọi người đều ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã khôi phục như cũ.

Tiểu Vũ dùng cùi chỏ chọc chọc ngực của lão bản khách điếm, cười híp mắt lấy lòng nói: “Ha…! Nói ra thật xấu hổ, chúng ta chỉ từng nghe qua một chút về yêu đao này, nhưng cũng không biết nhiều lắm. Chưởng quầy có thể nói tỉ mỉ hơn được không?”

“Ha ha! Đâu có đâu có!” Lão bản khách điếm đắc ý cười, chậm rãi nói: “Muốn nói tới yêu đao này thì không thể không đề cập tới danh môn đúc đao năm đó, Vạn gia! Mặc dù đời sau của Vạn gia không bằng đời trước, nhưng lúc đầu khi đúc xong yêu đao Huyết Linh, lại là thứ mà tất cả đao khách trong giang hồ tha thiết ước mơ! Nhưng đao này vô cùng tà ác, hễ là người chạm vào nó, tất cả đều chết oan chết uổng, không ai may mắn thoát khỏi! Lúc này mới có tên yêu đao. Ngay khi máu tươi nhuộm đao, sau khi vô số người chết đi, đại gia chủ nào đó của Vạn gia trải qua bao nhiêu cực nhọc tìm nó về, phong ấn trong Tàng Đao các, từ đó không để nó xuất thế! Dần dần, Vạn gia hoàn toàn sa sút, đao này cũng hoàn toàn không rõ tung tích.”

Chưởng quầy nói xong những thứ này, vốn còn muốn giữ lại chỗ hấp dẫn, chờ đợi mọi người vội vã đặt câu hỏi, nhưng không ngờ sau một lúc lâu dừng lại cũng không ai hỏi hắn ta. Trong lòng hắn khó hiểu, khẽ nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy mọi người lại đang ai bận việc nấy, không ai phản ứng với hắn, mà nha đầu hồng y đứng gần hắn ta, lại cau mày, vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Ai? Ta nói các người sao vậy?” Không phải hỏi chuyện yêu đao sao, sao nháy mắt tất cả đều có bộ dáng không quan tâm chút nào rồi hả?

Tiểu Vũ vỗ vai hắn ta, giải thích: “Chưởng quầy, không phải ta hỏi ngươi về nguồn gốc và lai lịch của đao này, mà hỏi ngươi đặc biệt nhắc tới yêu đao này… Có liên quan gì với đại hội võ lâm lần này?”

Chưởng quầy nghe tiếng nhấp môi: “Không phải ta đang muốn nói sao!” Thật là, nhóm người này quá không đáng yêu! Không phối hợp chút nào, khiến hắn ta chẳng có chút cảm giác thành tựu nào!

“Khụ khụ! Ban đầu cũng tưởng rằng đại hội võ lâm năm nay sẽ giống với năm trước, không có gì đáng xem, nhưng đoạn thời gian trước đột nhiên có người để lộ tin tức, nói là yêu đao Huyết Linh mất tích đã lâu tái xuất giang hồ! Cho nên… Hiểu chưa? Đại hội võ lâm lần này nhất định sẽ nhắc tới cái chuyện này, sau đó cho dù người không quan tâm, hay tìm đao, nhất định sẽ đưa tới một hồi sóng to gió lớn trong giang hồ.”

“…”

Yêu đao Huyết Linh, tái xuất giang hồ?

Tiểu Vũ kinh ngạc tự lẩm bẩm, theo bản năng quay đầu nhìn Quỷ Tiêu ở sau lưng Túc Dạ, mà lúc này, Huyết Linh lại đi lên trước vài bước, chậm rãi thi lễ với lão bản khách điếm, mỉm cười nói: “Làm phiền hỏi chưởng quầy một chút, có biết khi nào đại hội võ lâm bắt đầu không? Sơn trang Nhân Nghĩa của Mã gia ở phương nào trong thành?”

Huyết Linh khách khí, ngược lại làm cho lão bản khách điếm có chút ngượng ngùng, sờ gáy ngây ngô cười nói: “Cô, cô nương chắc muốn đi xem náo nhiệt à? Hắc hắc! Đại hội võ lâm bắt đầu trong ngày mai, sơn trang Nhân Nghĩa không ở trong thành, các người đi về phía nam thành, ra khỏi cửa thành đi qua một rừng cây là đến! Chỉ là, muốn vào sơn trang đều phải có bái thiếp, các vị… Có thư mời không?”

Thư mời? Không có!

Tiểu Vũ vừa định lắc đầu nhỏ, lại bị Lưu Quang chặn lại không thể động đậy, ngay sau đó đã nghe hắn lên tiếng: “Tất nhiên là có thư mời! Đa tạ chưởng quầy cho biết nhiều như vậy.”

Nói xong, Lưu Quang phất tay, Tiểu Bạch lập tức lại móc một xấp ngân phiếu từ trong ngực đưa cho lão bản khách điếm.

“Đây là…?” Hai mắt chưởng quầy sáng lên nhìn chằm chằm xấp ngân phiếu này, cũng không dám chìa tay nhận.

Lưu Quang cong môi mỉm cười nói: “Ta tạm thời bao cả khách điếm này của ngươi! Nếu có người muốn trọ thì cứ theo lẽ thường mà ngươi buôn bán, nếu muốn nghỉ chân thì nói đã đầy khách rồi! Hiểu chưa?”

“Hiểu! Vô cùng hiểu!” Lão bản khách điếm run rẩy nhận ngân phiếu, dùng sức gật đầu, lúc này thề với đèn: “Mấy vị gia yên tâm! Mấy ngày nay ta sẽ phụ trách chăm sóc các người! Tuyệt đối không để bất luận kẻ nào quấy rầy đến các người!”

“Ừm!” Lưu Quang vừa lòng gật đầu, ngay sau đó nhìn mấy người Túc Dạ nói: “Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút, các ngươi thế nào?”

Túc Dạ khẽ mỉm cười, đáp lời: “Thời tiết bên ngoài tốt như vậy, tất nhiên ta sẽ đi dạo cùng Tam ca một chút rồi…! Tịch Dao, Quỷ Tiêu, hai người các ngươi ở lại trông giữ khách điếm đi!”

“Rõ!”

Sắp xếp xong xuôi hành trình, Túc Dạ nhìn về phía Huyết Linh, cố ý bỏ một chữ ở trước, lên tiếng: “Linh cô nương, ngươi… Đi cùng chúng ta hay với bọn người Quỷ Tiêu?”

Huyết Linh cảm kích lắc đầu, trả lời: “Chủ nhân ở đâu, ta ở đó.”

“Được rồi! Các ngươi… Cẩn thận chút!”

Biết hai chữ ‘cẩn thận’ của Túc Dạ đại biểu cái gì, Quỷ Tiêu và Huyết Linh đồng thời gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.