Nhăn nhăn mày, hơi hơi di chuyển, muốn ngay lập tức ngồi dậy. Nhưng sau đó lại phát hiện cả người không chút sức lực. Tiếp đó lại động một chút, vẫn không thể làm gì được. Dùng sức cố động đậy. Lần này lại bắt đầu đau. Rốt cuộc là bị làm sao vậy?
Tô Cẩm Lí mở to mắt, nhìn khắp nơi, phát hiện cả người đang bị trói. Khó trách lại cảm thấy cả người mệt mỏi sau một đêm ngủ dậy. Ký ức về chuyện cũ, ngay lập tức như thước phim quay chậm hiện lên trong đầu.
Xưa nay hắn chưa từng tức giận! Lại là vì Dương Xuyến Xuyến, sao có thể là Dương Xuyến Xuyến! Nữ nhân này, nàng chết chắc rồi! Không tin nàng thử xem, lúc này gặp nàng mà ta không tra tấn đến chết, bổn vương không xưng là Tô Cẩm Lí! Nhưng hắn phải làm sao để cởi trói trên người ra đây? Gọi người đến? Cũng chỉ có cách đó.
Hắn lại phát hiện, là phát hiện muộn màng, cả người trống trơn, không có một mảnh vải! Có âm thanh nghiến răng vang lên, là dùng sức để nghiến. Giá như ánh mắt có thể giết chết người. Dương Xuyến Xuyến bây giờ đang bị Tô Cẩm Lí dùng suy nghĩ đâm nghìn đao, nghiền xương thành tro bụi.
Trong đầu hắn hiện lên đủ kiểu tra tấn tàn nhẫn để đối phó với nữ nhân đáng giận này. Hung hăng nhìn nóc nhà, ánh mặt trời chói mắt. Tô Cẩm Lí muốn cho nàng biết quyền lực của Vương gia lớn như nào. Để nàng biết đường đường Tô vương gia, sẽ không bị nữ nhân chọc vào dễ dàng như vậy. Tô Cẩm Lí trừng mắt nhìn khắp nơi. Kỳ quái! Sao lại không có ai? Hắn cố mở lớn mắt nhìn dáo diếc căn nhà trống trơn. Ngay sau đó hô một tiếng:
“Có ai không? Cứu với!”
Trên giường hỗn loạn, có thể thấy tối qua ở đây, nàng thật sự chiến đấu với hắn hăng say. Tô Cảm Lí liếc mắt nhìn thấy có dấu chân trên ngực.