Lúc này, cửa đột nhiên bị đẩy ra. Tiểu Lộ Tử và các nha hoàn đứng ở cửa cùng bọn nha hoàn, mở to hai mắt nhìn. Tô Cẩm Lí lớn tiếng: “Nữ đều đi hết cho ta, hôm nay ai chứng kiến mà dám hé miệng, ta nhất định không tha!”
Câu nói của hắn vừa dứt, nha hoàn chạy tán loạn. Tiểu Lộ Tử ngây ngốc đứng ở đó.
“Còn đứng đó ngây ngốc cái gì, không mau cởi trói cho ta!”
Tiểu Lộ Tử hoảng sợ, vội vàng đi tới cởi trói cho Tô Cẩm Lí. Sau đó mặt hiện lên vẻ xấu hổ: “Vương gia, tôi mang quần áo cho người thay.”
“Chuẩn bị cái gì, ta muốn đi tắm!” Tô Cẩm Lí đen mặt, tuỳ tiện quấn chiếc khăn trên giường rồi đi xuống. Nhìn chiếc giường với vẻ tức giận trước nay chưa từng có, túm tất cả đồ đạc trên giường xuống hạ lệnh: “Đốt hết cho ta, không chừa lại cái gì hết!” Nói xong, Tô Cẩm Lí đập phá toàn bộ đồ vật trong nhà. Hắn nổi giận đùng đùng với Tiểu Lộ Tử, lạnh lùng hỏi: “Vương phi đâu?”
Tiểu Lộ Tử bị Tô Cẩm Lú doạ sợ, ngốc nghếch ngây ra, một lúc sau mới hiểu ra, nhớ lại Vương phi đã không thấy đâu nữa rồi! Khó trách, vương gia lại nổi giận như vậy! Ngay lập tức, Tiểu Lộ Tử run rẩy mở miệng: “Nô tài không biết..... Đêm qua chính ngài đã đuổi tất cả chúng tôi ra ngoài.....”