Vương Gia, Ngài Dám Lấy Ta Sao?

Chương 10: Chương 10: Sao Nàng Giống Như Không Gả Ra Ngoài Được Vậy? (5)




Không đợi nàng mở miệng nói chuyện, tiếng gào khóc đã vang lên.

”Xuyến Xuyến! Con gái ngoan của ta, con gái tốt của ta...”

”Con dọa phụ thân sợ đến chết...!!!”

”Con có biết không, trên thế gian này, phụ thân thương nhất chính là con, bảo bối của ta...”

”Nếu con thật sự gặp chuyện không hay thì ta biết phải nói thế nào đây... Ta luôn mong con sẽ sinh ra người nối dõi tông đường cho Dương gia chúng ta...”

”Xuyến Xuyến của ta ơi...!!!”

Đôi mắt của Dương Xuyến Xuyến liên tục đảo quanh, cuối cùng thì nàng cũng hiểu, người này chính là Dương lão gia trong truyền thuyết, nàng đã xuyên không thành Dương Xuyến Xuyến.

Nàng há miệng ra, phát hiện cổ họng mình đau gần chết, nói không ra hơi.

Tốt rồi, không chết, bằng không thì hành trình xuyên không của nàng chẳng có tình cảm mãnh liệt gì cả, cứ như vậy mà chết đi thì xong đời rồi!

Dù sao đi nữa, nàng cũng đâu có mượn thân xác người khác để xuyên không? Đây chính là dáng vẻ mỹ nhân tuyệt thế của nàng!

”Xuyến Xuyến à, đại phu nói bây giờ con không thể nói chuyện, cổ họng con bị thương rất nặng, cho nên con tạm thời đừng nói gì cả...”

”Xuyến Xuyến ngoan, nghe lời phụ thân nói...”

”Bây giờ phụ thân nhận lỗi với con...”

”Đều là do người làm phụ thân này không tốt.”

Dương lão gia vừa nói chuyện vừa thở dài, nói với vẻ bi thương xen lẫn sự bất đắc dĩ, “Xuyến Xuyên, con đã hai mươi tuổi mà vẫn chưa gả đi được, thật sự đã thành một nữ nhân già rồi.”

”Con xem, cho dù là người xấu xí ở cách vách cũng có ba đứa trẻ, tiểu quả phụ ở phố Đông đã gả cho người khác rồi.”

”Mà con gái của Dương Vạn Tài ta là hoàng hoa khuê nữ, xinh đẹp như hoa, vậy mà lại không gả đi được, đều là con không tốt đó...”

Dương Xuyến Xuyến vừa nghe liền trừng mắt với Dương lão gia. Nàng dùng sức mở miệng nhưng lại không nói ra được hơi nào, trong lòng vô cùng nghi ngờ, vì sao Dương đại tiểu thư lại không gả ra ngoài được?

Nghĩ thì nghĩ vậy, Dương Xuyến Xuyên vẫn vờ ra vẻ tội nghiệp, đáng thương mà nhìn Dương Vạn Tài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.