Cả cuộc đời mình, Dương Vạn Tài thương nhất là đứa con gái này.
Đừng nhìn vào sự vẻ vang hiện tại, ngày trước, ông vốn là một thổ phỉ, vì yêu mẫu thân của Dương Xuyến Xuyến, nhìn bà ấy chết đi sống lại vì sinh đứa nhỏ, ông không đành lòng một chút nào, do đó không để bà ấy có đứa con thứ hai nữa.
Đương nhiên, Dương Vạn Tài rất yêu thương con gái của mình - Dương Xuyến Xuyến.
Dương Xuyến Xuyến muốn cái gì, ông đều cho con cái nấy.
Nhưng mà đã 20 năm trôi qua, không có một kẻ nào dám cầu hôn nàng.
Do đó, ông dần nhận ra tình hình nghiêm trọng của sự việc, cho nên mới treo giải thưởng giá cao để tìm con rể cho Dương gia.
Thế nhưng, mấy kẻ đến ứng tuyển không phải là hành khất thì cũng là nam nhân có bệnh. Khó khăn lắm, ông mới tìm được mười người không tệ, vẻ ngoài khá được, nào ngờ con gái ông lại vì chuyện đó mà thắt cổ tự tử.
Cần biết rằng trước kia, Dương Xuyến Xuyến đúng là có ầm ĩ, nhưng nàng chưa từng làm thật.
Lúc này đây, cho dù là thế nào, Dương Vạn Tài đều sợ con gái sẽ chết, tại sao con gái ông lại đột ngột thắt cổ thật vậy chứ?
Nghĩ đến đây, Dương Vạn Tài không khỏi giật mình, may mà không sao, không sao cả.
Thở dài một hơi, Dương Vạn Tài bất đắc dĩ nói, “Xuyến Xuyến, ta biết tai sai rồi... Chuyện thành hôn này, trước mắt cứ bỏ qua một bên... Con thấy được không?”
”Con đừng tức giận, nếu nương của con biết ta ép con đến thế này, bà ấy sẽ chạy về từ bên nhà mẹ rồi giết chết ta... Xuyến Xuyến, coi như ta van cầu con, con đừng trách phụ thân... Được không con?”
Dương Xuyến Xuyến nghe ông nói vậy, trong mắt nhất thời hiện lên tia sáng.
Hóa ra Dương lão gia này là một người bị thê tử quản nghiêm!
Trong giây lát, vẻ mặt nàng càng tăng thêm vẻ đáng thương khi nhìn chằm chằm Dương Vạn Tài.
Dương Vạn Tài nghĩ tới nghĩ lui, sau đó lấy lòng con mình, “Xuyến Xuyến, ta sai rồi, ta đồng ý yêu cầu mà con nói mấy hôm trước, được không?”