Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Chương 255: Chương 255: Chương 254




Trong căn phòng chất cả một núi giấy bao nhiêu công văn của đại vương gia và tam vương gia, bao nhiêu sổ sách của đại vương phi. Bao nhiêu đó thôi cũng đủ khiến quốc sư Bảo Thạch chết lâm sàn, thế mà còn đâu ra một mớ giấy nợ của tiểu Trúc.

“Trời ơi! Sao số tôi cực dữ vậy nè! Đã bao lâu rồi mình được ngủ nhỉ?” - Bảo Thạch khóc trong đống giấy.

“Trông quốc sư già đi mười tuổi nhỉ! Bình thường so với Lạc rang, cậu đã già lắm rồi bây giờ lại càng già hơn nữa!” - Cận Nhị mở cửa đi vào.

Trên tay Cận Nhị lại là một chồng giấy nữa, Bảo Thạch vừa thấy liền lăn ra ngất xĩu.

“Tôi biết cậu khỏe lắm đứng lên đi, tôi mới hoàn thành công việc bên phòng thuốc, bây giờ tôi qua phụ cậu đây!” - Cận Nhị bình tĩnh.

“May quá nếu không tôi nghĩ mình không trụ nổi đến khi vương gia về!” - Bảo Thạch đứng lên ngay lập tức.

Cả hai người im lặng bắt tay vào xử lý công việc, nhờ có Cận Nhị căn phòng này cũng vơi bớt công việc nhưng đến mãi đến tận khuya mới xử lý xong hết.

“Trễ rồi, tôi về đây! Cậu lo nghĩ ngơi với kiếm gì ăn đi, trông cậu ghê quá! - Cận Nhị rời đi.

Đến lúc này Bảo Thạch nhìn ra ngoài mới biết trời đã quá khuya, lúc này quốc sư mới rời khỏi ghế đi tới nhà bếp.

Trong tâm trí quốc sư là hình ảnh những món ăn ngon miệng, thơm nức mũi và hình ảnh dịu dàng đáng yêu của Lạc rang.

Vừa mở cửa ra thì quốc sư đã thấy Lạc rang vẫn đang đứng ở đó, mọi mệt mõi bao nhiêu ngày nay như tan biến hết đi.

“Quốc sư, sao trông ngài thấy xơ xác quá vậy?” - Lạc rang giật mình khi thấy Bảo Thạch.

“Ta mệt quá lại còn đói nữa! Có gì cho ta ăn không?” - Bảo Thạch giả bộ mệt.

“Có đây! Tôi vẫn để lại phần cơm của ngài, đợi một chút tôi đi hâm nóng canh lại!”

Bảo Thạch nằm trên bàn ngắm nhìn hình dáng làm việc của Lạc rang, trong đầu suy nghĩ đến viễn cảnh mỗi ngày đều được nhìn thấy hình ảnh thì hạnh phúc biết bao.

Khác với khung cảnh ấm áp của Bảo Thạch thì tình hình bên phủ công chúa Chiêu Linh thì lại vô cùng âm u.

“Sao người này lại được đi lại lung tung trong phủ thế?” - A Hoang vô cùng tức giận.

“Ta đang quét dọn trong phủ sao lại nói là đi lung tung!” - Mặc Bách đang cầm chổi quét bụi.

“Nhưng tướng quân đang là tội phạm bị giam giữ, chỗ của người là căn phòng bên kia!”

“Ta ra được đây là có sự đồng ý của công chúa chứ không phải vượt ngục đâu đấy!” - Mặc Bách tự tin.

A Hoang không hiểu lý do vì sao Chiêu Linh lại làm thế liền đi tìm người hỏi cho rõ.

Công chúa Chiêu Linh cũng vừa hoàn thành công việc đang ngồi thư giãn.

“Sao nàng lại để Mặc Bách tự do đi lại trong phủ thế?”

“Mặc Bách nói ở lỳ một chỗ cũng khó chịu nên xin thiếp được ra ngoài làm mấy công việc quét dọn cho thư thả! Hiện tại nhân lực của chúng ta đang làm nhiệm vụ bên ngoài, ở đây cũng không có nhiều người dọn dẹp, nên để Mặc Bách làm cũng đâu có sao!” - Chiêu Linh nói chuyện vẫn như mọi khi.

“Dù biết không đủ người nhưng đâu thể nào để một tội phạm tự do đi lại khắp nơi như thế!” - A Hoang tức giận.

“Tướng quân cũng làm được một thời gian rồi tại chàng ở bên ngoài nên không biết đó thôi! Nếu muốn trốn đi thì hắn có vô vàn cơ hội đâu đợi đến tận bây giờ!” - Chiêu Linh tức giận.

“Trong khi chúng ta đang trấn giữ kinh thành nhưng bên trong lại để tội phạm tự do, nếu người dân biết được thì chúng ta biết ăn nói làm sao! Nếu vương gia biết nữa thì sao, sao nàng không hiểu ý của ta mà lúc nào cũng làm theo ý mình thế!” - A Hoang tức giận hơn.

“Thiếp luôn làm tốt công việc bảo vệ người dân Du quốc chưa có ai than trách cả, việc mà để Mặc Bách được tự do đi lại trong phủ đã được sự đồng ý của Cảnh ca ca. Từ lúc thành hôn chàng ít ở trong phủ nên thiếp cũng chưa báo kịp, thời gian gần đây lại quá bận rộn thiếp cũng quên mất! Thiếp có làm gì sai đâu, sao chàng lại to tiếng với thiếp!” - Chiêu Linh tức giận bật khóc chạy khỏi phòng.

Khi thấy nước mắt của Chiêu Linh, A Hoang mới cảm nhận trong sự việc này mình đã sai. Đã không có thời gian bên Chiêu Linh, không nghe người ta tâm sự và hôm nay lại càng to tiếng với vợ mình.

“Ta nói này, ngươi quá nóng tính rồi đấy ta không muốn ngươi biến thành Đằng Cảnh thứ hai đâu. Chỗ thâm tình ta khuyên ngươi nên đi dỗ công chúa đi. Ta chưa từng thấy một vị công chúa nào hết lòng vì người dân không màng bản thân người này. Ngươi nên quan tâm phu nhân của mình nhiều hơn, mấy ngày nay ta quan sát hình như công chúa có dấu hiệu ốm nghén đấy, xem chừng là mang thai rồi!” - Mặc Bách cầm một dĩa trái cây đến vừa ăn vừa nói.

Người trong cuộc thì đang rối như tơ, còn người gây ra cuộc náo loạn này vẫn ung dung, thư thả như không có chuyện gì.

Nhưng cũng vì mấy câu nói của Mặc Bách mà A Hoang ngộ ra liền chạy đi tìm Chiêu Linh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.