Khi những người phụ nữ gặp chuyện không vui trong cuộc sống như về tình duyên, gia đạo, ăn hoài không mập hay hít không khí cũng béo và vô số chuyện khác, thì cách giải quyết tốt nhất là đi tìm chị em tâm sự.
Nơi đây giờ chỉ còn lại hoàng hậu là nơi để Chiêu Linh nương nhờ tấm thân. Trong cung ai ai cũng đầu bù tóc rối, việc làm không kịp nhưng hoàng hậu vẫn luôn rất rãnh rỗi.
“Công chúa giá đáo!” - Người báo tin hô lên.
“Là Chiêu Linh đáng yêu của ta, từ khi muội ấy thàng gia lập thất không thấy đến thăm ta, nay đến chắc có nhiều chuyện muốn nói! Mau chuẩn bị hoa quả, bánh mứt chiêu đãi công chúa nào!” - Hoàng hậu náo nức.
Nhưng khi nương nương vừa gặp Chiêu Linh thì mọi suy nghĩ đều tan biến, trước mắt người đây là một cô gái dáng người gầy guộc, da dẻ xanh xao và đôi mắt đỏ ngầu vẫn còn nước mắt trong đó.
“A Hoang bắt nạt muội sao? Cái tên phò mã chết bầm này, khi muội xuất giá là một đóa hoa sen mới nở xinh đẹp vô cùng, mới qua một tháng thành ra thế này đây! Xài gì mà hao thế?” - Hoàng hậu ôm Chiêu Linh lại.
Sau khi hai người phụ nữ bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện đường hoàng, Chiêu Linh kể lại tất cả sự tình sau khi kết hôn.
“Muội muội đáng thương của ta, còn gì đau khổ hơn khi phu quân không quan tâm chăm sóc mình và còn gì đáng ghét hơn khi hắn dám lớn tiếng với mình!”
“Trước đây tánh khí của muội ngang bướng nhưng từ khi gả cho A Hoang muội đã thay đổi rất nhiều, lắng nghe để thấu hiểu và chia sẽ với chàng ấy! Thế mà hôm nay vì một chuyện không đáng mà chàng ấy to tiếng với muội!” - Chiêu Linh úp mặt xuống bàn khóc nức nở.
“Ta sẽ triệu hắn vào đây đòi lại công đạo cho muội! Hắn hay ức hiếp muội lắm sao, nay trông muội gầy quá?” - Hoàng hậu đút bánh cho Chiêu Linh.
“Không ạ! Muội vẫn ăn uống, nghĩ ngơi đầy đủ nhưng ăn bao nhiêu thì nôn ra bấy nhiêu, còn đêm thì trằn trọc khó ngủ lắm!” - Chiêu Linh vừa ăn vừa nói.
“Không chừng muội cấn thai đấy! Mau triệu thái y vào cung và dặn xuống dưới không để phò mã bén mảng vào đây!” - Hoàng hậu thăm dò.
Đúng như hoàng hậu nói, công chúa đã mang thai lần này thì A Hoang tiêu rồi.
“Muội tạm thời cứ ở lại đây nghỉ ngơi, tịnh dưỡng ở đây với ta đừng quan tâm gì đến A Hoang nữa! Thời gian đầu của thai kì rất quan trọng nếu muội về phủ không chừng lại mang thêm chuyện buồn sẽ ảnh hưởng không tốt cho đứa trẻ!”
“Làm phiền tẩu ạ! Còn hoàng huynh thì sao, huynh ấy sẽ ở đâu ạ?” - Chiêu Linh được săn sóc đặc biệt.
“Chàng ấy ở đâu thì kệ, nơi đây rộng lớn không lẽ không có nổi một nơi cho hoàng thượng ngã lưng!” - Hoàng hậu giận cá chém thớt.
Tin công chúa Chiêu Linh mang thai nhanh chóng đến tai của A Hoang. Bây giờ cậu ấy đang lúng túng đi qua đi lại trước cửa cung của hoàng hậu, mong có cơ hội được vào gặp Chiêu Linh.
Lần này lớn chuyện rồi tự dưng lại lớn tiếng với vợ mình làm gì để giờ trông thảm như thế này. Đang hoảng sợ không biết làm gì thì hoàng thượng xuất hiện, A Hoang mừng rỡ như mèo mù vớ được cá rán.
“Bệ hạ, có thể giúp thần vào trong được không? Chỉ cần cho thần gặp công chúa một chút thôi ạ!” - A Hoang nài nỉ thương tâm.
Hoàng thượng nhìn qua A Hoang với thái độ bình tĩnh, ánh mắt như có phần thấu hiểu và đồng cảm.
“Thần xin người! Giúp thần một lần này thôi!” -A Hoang lo lắng.
“Ta thực sự cũng muốn giúp phò mã lắm! Nhưng hiện tại bây giờ ta cũng không vào được trong đó nữa nè! Ta làm việc mệt mõi chỉ mong cuối ngày gặp được hoàng hậu và cùng vui đùa với ba đứa con của ta mà cũng không được! Ta buồn quá!” - Hoàng thượng ngồi thụp xuống, ôm đầu đầy đau khổ.
Thế là hai người đàn ông chỉ biết đứng nhìn nhau không ai nói với ai một từ nào nữa. May mà hoàng thượng không trách A Hoang làm liên lụy đến mình, chắc là bệ hạ cũng hiểu được cảm giác này. Ở nơi đây người có thâm niên trong chuyện gia đình, thương vợ và chăm con thì không ai qua bệ hạ.
Chuyện công chúa Chiêu Linh mang thai nhanh chóng truyền đến tai đại vương phi và cả chuyện A Hoang làm Chiêu Linh buồn nữa. Người báo tin không ai khác ngoài quốc sư mấy vụ hóng hớt này Bảo Thạch nhanh lắm.
“Sao tỷ tỷ đứng ngoài đây thế? Ăn khoai nướng với muội nè, A Tú mới nướng xong nóng hổi vừa thổi vừa ăn, cẩn thận bị phỏng!” - Tiểu Trúc cầm một đống khoai.
“Vương gia đang dỗ vương phi, tốt nhất chúng ta nên đứng ngoài đây!” - Tiểu Phấn nghiêm túc.
“Là A Hoang đắc tội với Chiêu Linh, khi về ta sẽ phạt hắn sau!” - Đằng Cảnh cố gắng nài nỉ.
“Hắn để Chiêu Linh chịu nhiều cảm xúc tiêu cực, bây giờ muội ấy vừa mới cấn thai ảnh hưởng nghiêm trọng đến đứa bé và cả tâm lý Chiêu Linh nữa!” - Lam Ninh khoanh tay ngồi trên ghế.
“Nàng nói tức giận sẽ ảnh hưởng đến nhan sắc của nữ nhân mà nên đừng tức giận! Có gì thì chúng ta ngồi xuống bàn bạc phương pháp để giải quyết A Hoang! - Đằng Cảnh cố gắng thuyết phục.
Lam Ninh không trả lời nhưng thấy vương gia nói cũng có phần đúng nên cũng dịu xuống một chút nhưng gương mặt vẫn cau có.
“Ta góp ý là chúng ta ngồi xuống bàn bạc là kêu nàng ngồi lên ghế chứ không phải là ngồi trên cơ thể ta!” - Đằng Cảnh nằm bất lực trên giường.