“Ngươi mang thái tử về cung, không có lệnh của ta thì không được để thái tử đến gần vương phủ!” - Đằng Cảnh ra lệnh cho A Tú.
“Vâng!” - A Tú ôm ngang eo bánh bao nhỏ mang đi.
“Mất vương phi rồi làm sao mà có công chúa chơi cùng con nữa! Con giận thúc thúc, con giận phụ hoàng và giận luôn người đang vác con đi!” - Bánh bao nhỏ gào thét.
Bất cứ chuyện gì liên quan đến đại vương phi đều khiến mọi người nháo nhào lên. Bao lần vương phi bỏ nhà đi, bao lần vương phi quậy bung nóc phủ, bao lần đưa ra nhiều sáng kiến táo báo và một lần cầm đuốc đốt một dãy nhà.
Vậy mà bây giờ người đầu thuyền lại bị bắt đi, chuyện này lan ra ngoài sẽ làm kinh động đến dân chúng. Người hâm mộ đại vương phi nhiều vô kể, chuyện này không xử lý êm xui sẽ châm ngồi nổ trong dân chúng, ảnh hưởng hòa hảo giữa hai nước.
“Thưa vương gia, ngài đi đâu vậy ạ?” - A Tịnh nói.
“Lấy áo giáp!” - Vương gia nói tông giọng dưới đất.
“Lấy áo giá, sao ngài lại cần áo giáp?” - A Hoang cẩn trọng.
“Hắn dám bắt vương phi của bổn vương đi thì sao ta không bắt quốc vương của hắn!” - Đằng Cảnh tức giận.
“Thưa vương gia chuyện chưa đến mức phải làm như thế đâu ạ!” - A Hoang can ngăn.
Cùng lúc đó A Tịnh phi tức tốc đem giấu hết tất cả áo giáp ra trận của vương gia, ngay cả những chiến mã thân yêu cũng bị đem nhốt đi chỗ khác.
“Theo phò mã như thế nào là đến mức, cái tên ẻo lả trắng như tờ giấy đó ngay trong phủ bổn vương bắt cóc vương phi của bổn vương. Hành động của hắn chẳng khác nào khiêu khích ta, nếu vương phi mà mất một sợi tóc nào ta liền bẻ tay của quốc vương hắn!” - Đằng Cảnh giận đùng bước đi.
Bên cung chính không khí cũng không khá khẩm mấy, trước đây nơi này khung cảnh hữu tình còn giờ giống như một bể bơi.
“Ta vừa mới rời đi là có chuyện xảy ra với Lam Ninh bé nhỏ! Đã nói rồi Tuyết lễ quốc đến đây không có thiện chí đâu!” - Hoàng hậu rũ rượi.
“Tẩu tẩu của muội, sao hắn không bắt muội đi mà lại đi tẩu ấy chứ!” - Chiêu Linh lăn lộn.
“Bắt công chúa đi được nhưng người ăn nhiều quá hắn lo không xuể!” - Phỉ Lan rơi nước mắt nhưng không lăn lộn.
Bây giờ các bà bầu đang lăn lộn khóc lóc um sùm, Đằng Cảnh phải đặc biệt nhờ Cận Nhị đến chăm sóc cho hoàng hậu cùng các vị vương phi. Khóc lóc, buồn bã sẽ ảnh xấu đến thai nhi Lam Ninh sẽ rất buồn. Và đặc biệt hơn nếu để mấy cái miệng này đến vương phủ thì người rối lại càng rối hơn.
“Hoàng hậu cùng các muội muội đang mang thai nên dành thời nghỉ ngơi là đúng rồi! Nhưng vì sao muội chưa có thai vẫn phải ở đây?” - Mộng Tranh khó hiểu.
Những người phụ nữ đang khóc không ngừng nghe câu nói của tam vương phi thì ngừng lại ngay.
“Chắc là tam đệ muốn để muội ở lại bảo vệ chúng ta cũng như là giữ an toàn cho muội!” - Hoàng hậu nói.
“Hay là tam huynh muốn tỷ tập quen dần, nếu sau này có em bé đỡ bỡ ngỡ!” - Chiêu Linh nói đùa.
Phỉ Lan ngồi bên cạnh gật đầu tán thành. Cận Nhị cũng được nhẹ đầu đôi chút, chưa có gì kinh khủng bằng tiếng khóc của nữ nhân. Nơi đây cậu ấy cũng không có thái độ lên tiếng, chỉ biết bịt tai để có được sự yên ổn.
Khóc cũng nhiều rồi, la cũng nhiều rồi giờ là lúc các vị phu nhân ăn uống lại sức để chút còn la tiếp. Cung nữ lần lượt mang thức ăn vào để phục vụ.
“Thái tử có chịu ăn gì chưa?” - Hoàng hậu hỏi cung nữ thân cận.
“Tâu nương nương, ngài ấy chịu ăn chút cháo rồi ạ!” - Cung nữ nói.
“Ta khóc một thì nó khóc mười, nếu Cảnh đệ không sớm tìm được đệ muội chắc thái tử sẽ giận không muốn nhìn mặt thúc thúc của mình!” - Hoàng hậu mệt mõi.
Thức ăn được gắp đầy ra các chén thì hai hình bóng quen thuộc tiến vào.
“Hoàng thái hậu?” - Âm thanh đồng loạt.
“Gì mà các con la lớn vậy?” - Hoàng thái hậu ngạc nhiên.
“Sao người lại đến đây, còn mang theo rất nhiều túi đồ?” - Hoàng hậu nói.
“Hoàng nhi nói đây bây giờ hỗn loạn nên kêu hai bà già này khăn gối qua đây ở chung cho vui!” - Hoàng thái hậu mỉm cười.
“Thái hậu cũng không muốn làm vướng bận đến bệ hạ cùng đại vương gia nên mau chóng đến đây!” - Trưởng ma ma dìu thái hậu ngồi xuống.
“Dạ, bên thọ an cung khá buồn! Người qua đây ở cùng chúng con sẽ cảm thấy khá hơn ạ!” - Hoàng hậu tận tình.
“Ừa, qua đây có không khí âm áp vui vẻ hơn hẳn! Bình thường ta im lặng sợ làm ảnh hưởng đến các con, nhưng giờ đến nghe các con dâu ta nói thế này ta rất vui!” - Hoàng thái hậu vui vẻ.
“Dạ vâng ạ! Để con gắp thức ăn cho thái hậu!” - Hoàng hậu xông xáo.
“Con mời thái hậu dùng trà, người đi đến đây cũng đã mệt rồi!” - Phỉ Lan cẩn thận.
Thái hậu vui vẻ nhận thức ăn và trà từ mọi người, mắt thì đảo qua một lần ngắn nhìn các con dâu cùng với cô con gái cưng của mình. Trong lòng bà có chút buồn, nơi đây đông đủ cả chỉ thiếu mỗi Lam Ninh bé nhỏ của mình.
“Con hiểu thái hậu nghĩ gì, đại tỷ sẽ bình an trở về với mọi người ạ!” - Mộng Tranh an ủi.
“Ta cứ tưởng kiếp nạn qua hết rồi mà sao con bé cứ gặp hết chuyện này đến chuyện kia!” - Thái hậu thở dài.
“Mẫu hậu ơi! Tứ ca đến giờ vẫn chưa có mối hôn sự nào hết luôn, người xem tiểu thư nhà nào giới thiệu cho huynh ấy đi! Chứ cứ để huynh ấy bôn ba bốn bể, long nhong ngoài đường làm ai nấy cũng lo lắng!” - Chiêu Linh mở lời.
“Mẫu hậu cũng cố gắng tìm, nhưng tứ ca con là một người cứng đầu tìm các vị tiểu thư đài các thì sợ nó ăn hiếp con gái nhà người ta. Ta cũng suy đi ngẫm lại chỉ thấy mỗi trưởng nữ nhà đại tướng quân là hợp nhất!” - Hoàng hậu suy nghĩ.
“Trưởng nữ của đại tướng quân?” - Mộng Tranh ngồi ngẫm lại.
“Đại tỷ của Cận Nhị thái y?” - Hoàng hậu nhìn qua Cận Nhị
“Ý của mẫu hậu là người mà hồi nhỏ thường chơi chung với tứ ca và ngũ ca! Cô gái mà treo quần của tứ ca trên cộc đá ở ngự hoa viên ạ?” - Chiêu Linh vô cùng ngạc nhiên.
“Đúng rồi, đúng rồi! Con bé giỏi giang vô cùng, nhà có một mình nó là con gái phía sau toàn là con trai. Nhưng mạnh mẽ không thua kém ai thay cha mình chỉ huy cả một đội quân lớn!” - Thái hậu khen liên tục.
Cả hoàng hậu cùng các vương phi nghe thái hậu cảm thấy thương cho Đằng Dung Khoán, nuốt ngụm nước thôi mà còn mắc nghen ngay cổ. Bên cạnh Cận Nhị cũng đổ mồ hôi như mưa.