Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Chương 312: Chương 312: Vương phi hống hách




Ngày rồi đến đêm, thông tin về vương phi vẫn biền biệt. Tuyết lễ quốc đã chuẩn bị từ trước khi vương phi vừa bị bắt là quân lính đóng ngay biên giới lần lượt tiến vào. Cũng may mọi người đã lo liệu từ trước nên bây giờ chúng vẫn giậm chân tại chỗ.

“Không biết cái tên đó cho cho vương phi ăn đúng bữa đúng giờ không nữa!” - Tiểu Trúc lo lắng.

Đằng Cảnh tại thư phòng cũng bồn chồn, không còn tâm trạng gì mà ăn uống. May mà có Đằng Chính Hằng khuyên nhủ mới ráng ăn được một chút.

Người ta khi có tâm trạng lo lắng sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị, ăn không ngon nuốt không trôi. Trường hợp đặc biệt là Lam Ninh vẫn đang ăn uống rất nhiệt tình, với phương châm ăn có sức để mai còn giết sứ thần Tuyết lễ quốc.

Phong Tuyết mang Lam Ninh đến ngay sát biên giới hai nước, ngay đó đã được bố trí sẵn một căn nhà có hầu nữ phục vụ khá là chu đáo.

“Dường như vương phi không quan tâm gì đến việc bản thân bị bắt cóc?” - Phong Tuyết đổ mồ hôi khi nhìn Lam Ninh ăn.

“Ai bảo ta không lo, ta đang vô cùng lo lắng đây! Nhưng nếu ta lo lắng làm ảnh hưởng đến số cân thì vương gia nhà ta sẽ đau lòng, công sức ngài ấy vỗ ta béo mà!” - Vừa ăn vừa nói.

“Vương phi làm ta khá ngạc nhiên đấy! Nhìn người bây giờ khác hoàn toàn với phong thái thanh cao khi còn trong phủ?” - Phong Tuyết chống cầm nhìn.

“Mình phải biết thích nghi với hoàn cành chứ! Tại nơi đây ta cố tỏ vẻ thanh cao thì sẽ đói chết, ta sang nhưng không sảng nha!” - Lam Ninh ra dáng.

Khi dùng bữa xong Lam Ninh chủ động dọn dẹp, làm luôn cả rửa bát. Sau đó lại mang quần áo đi giặt, phơi cả gối chăn trong phòng mình.

“Người hầu ở đây không làm vừa ý của vương phi sao mà cô lại một mình làm hết thế?” - Phong Tuyết nhìn chăm chú.

“Không phải không hài lòng, tại nhìn mặt họ lạnh quá, làm gì cũng một gương mặt ta thấy chẳng có chút không khí nào, nên ta tự làm cho ấm người thôi!” - Lam Ninh nhún vai.

Phong Tuyết nhìn qua thì lời của Lam Ninh đúng thật. Người hầu tại đây chẳng chút vui vẻ gì, buồn vui hay tức giận cũng chỉ có một vẻ mặt. Lúc đầu Phong Tuyết cảm thấy bình thường nhưng khi đến Du quốc thì khác xa nhiều. Con người Du quốc cảm xúc nào cũng thể hiện rõ ràng trên gương mặt, con người của Tuyết lễ quốc thì lại như một khúc gỗ.

“Ngươi yên tâm, khi có ta ở đây trong vòng hai ngày những con người ở đây sẽ thay đổi hẳn!” - Lam Ninh vỗ ngực ra oai.

Lam Ninh lại tiếp tục bận rộn, cô ấy chuẩn bị các giỏ đựng và chọn ra vài người thuộc đường để cùng mình đi hái ít nguyên liệu về làm thuốc.

“Cô nghĩ đây là nhà mình sao?” - Phong Tuyết trừng mắt.

“À ha, nơi đây vẫn là đất của Du quốc, vẫn thuộc sở hữu của hoàng đế ca ca thì ngươi lấy quyền gì ngăn cản bổn vương phi! Và đặc biệt ta là đại vương phi của Du quốc thì ta muốn làm gì chẳng được miễn sao không ảnh hưởng đến sức khỏe người khác!” - Lam Ninh đứng khoanh tay.

“Bây giờ ta mới biết vương phi đây cũng có tính cách khá là hống hách!” - Phong Tuyết nhướng mày.

“Vì ta là đại vương phi của đại vương gia! Nếu ngươi muốn có thể đến xin Đằng Cảnh làm phi thì cũng sẽ được nhận đặc quyền này thôi!” - Lam Ninh phớt lờ rời đi.

Phong Tuyết ngồi ở lại với tâm trạng cực kì khó chịu, từ trước đến nay chưa ai dám nói hay tỏ thái độ như thế này với hắn.

Đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, Phong Tuyết không nhìn rõ đâu mới là con người thật của Lam Ninh. Hắn bắt đầu cảm thấy dao động suy nghĩ về việc bắt cóc Lam Ninh có phải là quyết định đúng đắn.

Những người đi cùng cũng bị Lam Ninh quay như chong chóng, hai cái này cái kia mà thao tác phải thật nhẹ nhàng từ tốn. Cũng có mệt, cũng có chút tức giận khi bị nữ nhân Du quốc quay như chong chóng. Nhưng bây giờ bọn họ đã biết cảm giác tức giận như thế nào, một cảm xúc mà từ trước đến nay chưa bao giờ có được.

“Dô! Cố lên mọi người ơi, leo hết cái dốc này chúng ta sẽ thấy thiên đường dược liệu!” - Lam Ninh hô to.

Nhưng Lam Ninh đâu biết những người hầu theo sau đang thở hì hục. Cuộc đời của họ chỉ gắn liền với cây chổi và đôi gánh, nên đâu biết bên ngoài như thế nào.

“Bây giờ là mấy giờ rồi?” - Đằng Cảnh hỏi.

“Hồi vương gia, đã là giờ ngọ rồi!” - A Tịnh nói.

“Trời ơi, đã đúng một ngày Lam Ninh bị bắt rồi!” - Kỵ Danh lăn lóc dưới sàn.

Đã rối rồi mà còn gặp tên này, ai ở đây cũng ra sức tìm người. Còn chủ soái Hỏa lan quốc miệng thì nói lo nhưng cơ thể cứ lăn hết chỗ này đến chỗ khác kêu gào.

“Các ngươi mang tên này ném xuống hồ cho cá ăn hay mang đi làm bạn với sủng vật của vương phi đi cho im ắng một chút!” - Đằng Cảnh nhức đầu.

“Vâng ạ!” - A Tú sốt sắng đi ngay.

“Nè ngươi mang ta đi đâu? Bạch Lâm sao ngươi đứng đó, người ta mang ta đi này!” - Kỵ Danh ngạc nhiên.

Bạch Lâm cũng mệt mõi quá rồi nên chỉ đi theo Kỵ Danh cho có lệ để còn lãnh lương, chứ thương yêu gì đâu.

“Chán quá! Vương phi ơi, bảo bối nhớ mẹ quá đi!” - Hổ nói.

Bỗng chốc chiếc cửa lồng mở ra sau bao ngày khép kín, không phải một người mà rất nhiều người đi đến.

“Này hổ ta mang bạn đến cho ngươi này! Người này là chủ soái Hỏa lan quốc rất biết cách “chơi đùa” cùng hổ, ngươi và người này sẽ có những phút giây vui vẻ bên nhau đấy!” - A Tú treo Kỵ Danh lên nốc chuồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.