"Sắc
Sắc a, nữ hài tử không thể trèo tường đâu!" Dạ Thiên ngồi ở trong phòng
của Dạ Nguyệt Sắc, nói ra lời nói thấm thía, nhìn lướt qua cực phẩm Hải Đường,
cây này đã quá cao rồi!
Vốn
là mặt không nhịn được, Dạ Nguyệt Sắc vừa nghe đến mấy chữ "Nữ hài tử
không thể trèo tường" nhất thời xúc động phẫn nộ, hướng về phía Dạ Thiên
quát: "Chỉ cho phép nam nhân tầm hoa vấn liễu, không cho nữ nhân trèo
tường sao!"
Dạ
Thiên hiển nhiên không nghĩ tới Dạ Nguyệt Sắc sẽ hiểu lầm ý tứ của ông, vừa
nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Dạ Nguyệt Sắc giận đến đỏ lên, bộ dạng đỏ mặt
tía tai, ông thật đau lòng a, "Ai yêu, Sắc Sắc a, cho phép, cho phép
mà!"
"Nhưng
Sắc Sắc à, phụ thân nói thế này, muốn ra khỏi cửa phủ, không cần leo lên cây
của hậu viện làm gì, chẳng may té xuống thì phải làm sao đây! Cha chỉ có duy
nhất mình con thôi!" Dạ Thiên vừa nói, vừa cầm ống tay áo lau nước mắt,
biểu tình đó thật rất giống như thê tử oan khuất bị chồng ruồng bỏ.
"Không
bò tường sao con đi ra ngoài được?" Dạ Nguyệt Sắc không chút để ý canh Tứ
nương đưa tới cho nàng, nàng đi ra ngoài bằng cửa chính, không phải chiêu cáo
thiên hạ, nàng chính là Dạ Nguyệt Sắc sao, vậy đi ra ngoài còn có gì vui nữa.
"Cái
này, cái này, . . . . . ." Dạ Thiên suy tư hạ xuống, cất cao giọng nói:
"Đương nhiên là đi ra bằng cửa chính rồi!" Dạ Thiên tựa hồ như đã
hiểu rõ điều mà Dạ Nguyệt Sắc lo lắng, hôm nay giả trang nam trang đi ra
ngoài, nhất định là do hôm đó Tứ hoàng tử làm nàng nhục nhã, làm cho nàng cảm
thấy đi ra ngoài không mặt mũi gặp người, Dạ Thiên giận đến vễnh cả râu,
bảo bối mà ông nâng niu trên lòng bàn tay thế nhưng lại phải lo lắng như thế,
vì vậy lập tức đổi một bộ dáng của người cha nhị thập tứ hiếu.
"Sắc
Sắc à, con yên tâm đi, mọi chuyện đều đã có cha ở đây, đến lúc đó tìm con rể ở
rể, nhất định sẽ không để cho hắn khi dễ con !"
Dạ
Nguyệt Sắc vừa uống vào một ngụm canh lập tức bị sặc, ho mãnh liệt một trận,
vừa khụ vừa hét lên: "Khụ khụ, không được, khụ, không thể, khụ khụ, ở rể.
. . . . ."
"Sắc
Sắc, đừng kích động, không ở rể, không ở rể cùng lắm thì phụ thân nuôi con cả
đời, nuôi con cả đời!" Dạ Thiên mặt đầy vẻ lo lắng vỗ vỗ sau lưng
của Dạ Nguyệt Sắc thuận khí , trong lòng thở dài, danh thanh bên ngoài lúc này,
muốn gả đi ra ngoài thật đúng là có chút khó, lại không muốn ở rể . . . . . .
Nghĩ lại, nữ nhi bảo bối của ông, loại phàm phu tục tử há có thể xứng đôi, chỉ
có thể từ từ xem xét thôi. . . . . .
Dạ
Nguyệt Sắc rốt cuộc thở được, nuôi nàng cả đời? ! Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy
đỉnh đầu có quạ đen một đám rồi lại một đám đang bay qua. . . . . .
"Chúng
ta mặc dù là có tiền, cũng không thể phô trương lãng phí thế!" Mặt Dạ
Nguyệt Sắc đầy vẻ nghiêm túc nói, nhưng trong lòng thì nghĩ tới, nếu cha cho
người ta ở rể, vậy sau này tất cả gia sản còn không phải là của nàng sao, nếu
là của nàng, dĩ nhiên không thể lãng phí! Ở rể cái gì, vậy phải tốn bao nhiêu
sính lễ a, kết hôn cái gì, vậy phải lãng phí bao nhiêu tiền a.
Cho
nên, đánh chết cũng không muốn tướng công ở rể , tốt nhất là, gả cho
người có tiền, có thể thu rất nhiều rất nhiều sính lễ. . . . . . Dạ Nguyệt Sắc
càng nghĩ càng hưng phấn, trên mặt lúc thì cau mày, lúc thì cười khúc khích,
thấy thế Dạ Thiên kinh hồn táng đảm .
"Sắc
Sắc à, con làm sao vậy? Đừng dọa cha mà? Nếu con vừa mắt công tử nhà ai, cha
mang về cho con là được mà!" Dạ Thiên lời nói hùng hồn an ủi Dạ
Nguyệt Sắc, cho dù là Tứ hoàng tử, nếu nàng muốn, tên kia cũng không dám nói
một chữ không!
"Cha
vừa nói cái gì!" Dạ Nguyệt Sắc"Cọ" một tiếng đứng lên, cao
ngạo hất cằm, dương dương đắc ý nói: " Nghĩ bản tiểu thư người gặp người
thích, hoa gặp hoa nở , chim sa cá lặn,hoa nhường nguyệt thẹn, người muốn kết
hôn với bản tiểu thư đều phải xếp hàng, nói không chừng muốn từ cửa lớn của
Tướng phủ xếp hàng đến phố Tây còn chưa đủ nữa à!"
Dạ
Nguyệt Sắc đột nhiên mặt đầy vẻ nịnh nọt tiến tới trước mặt Dạ Thiên, ý cười
đầy mặt cọ xát cái trán Dạ Thiên, nịnh nọt nói: "Cũng là do phụ thân ngọc
thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, di truyền thật tốt!"
"Đúng
vậy! Đúng vậy!" Dạ Thiên mặt cao hứng, thiếu chút nữa lão lệ tung hoành,
con gái đã trưởng thành, đã biết dùng thành ngữ. Chẳng qua phải làm sao mới có
thể khiến người muốn cưới nàng xếp hàng từ tướng phủ đến phố Tây đây?
Trong
lúc Dạ Nguyệt Sắc đang lẩm nhẩm tính toán, Dạ Thiên thìđang âm thầm suy tư. . .
. . .
"Lão
gia a! Công tử của Vương Thượng Thư đang ở cửa phủ xách theo quà tặng bảo là
muốn cầu kiến tiểu thư!" Quản gia ở ngoài cửa cung kính nói.
Vương
Thương Thư? Là ai vậy?
"Con
muốn ra ngoài xem một chút!" Dạ Nguyệt Sắc vừa đi vừa nói chuyện:
"Đừng theo con nhé!"
Bên
ngoài Tướng phủ, Vương Duẫn giơ lên một đống quà cáp, tâm tình có chút thấp
thỏm, hôm qua sau khi bị người kia mắng, hắn đột nhiên cảm thấy dường như mình
thật sự có chút quá đáng, nhớ năm đó nói không chừng có lẽ mình đã làm cho Dạ
tiểu thư sợ hãi, cho nên nàng ấy mới bảo gia đinh đánh mình.
Năm
đó Dạ Nguyệt Sắc vừa tròn mười sáu, mặc dù hơi có chút ngang ngược kiêu ngạo,
nhưng cũng trong sáng mê người . Vương Duẫn nghĩ đến Dạ Nguyệt Sắc, tâm thần
xao động một trận. . . . . .
Dạ
Nguyệt Sắc vừa tới cửa liền nhìn thấy Vương Duẫn đang đắm chìm dưới ánh mặt
trời, dáng dấp rất đẹp mắt, đó không phải là tên ngốc rơi xuống nước ngày
hôm qua sao? Hắn tới làm gì?
"Công
tử, công tử tìm ta?" Dạ Nguyệt Sắc nhìn Vương Duẫn, cố làm ra vẻ thẹn
thùng nói.
Vương
Duẫn nhất thời lấy lại tinh thần, nhìn Dạ Nguyệt Sắc ăn mặc nữ trang, nhất thời
trái tim có chút kích động nhảy loạn, "Tiểu thư, ta, ta, ta là tới tặng lễ
vật!"
"Tặng
lễ? Chẳng lẽ là sính lễ?" Dạ Nguyệt Sắc nhìn Vương Duẫn, khẽ mỉm cười,
chẳng qua là thấy tà ác thế nào ấy.
"Không
phải thế, tiểu thư đừng hiểu lầm, ta, ta, ta. . . . . . Ta muốn cùng tiểu thư,
cùng tiểu thư. . . . . ." Vẻ mặt Vương Duẫn nóng nảy, bị nàng hiểu lầm,
ngộ nhỡ lại bị đánh thì làm sao bây giờ? Chóp mũi Vương Duẫn thế nhưng hơi toát
ra chút mồ hôi, nhất thời lại không biết nói thế nào.
"Không
phải là đưa sính lễ sao?" Nụ cười trên mặt Dạ Nguyệt Sắc vừa thu lại, nơi
nơi u oán nhìn Vương Duẫn, biểu tình mất mác trên mặt làm Vương Duẫn thấy đau
lòng một trận .
"Đúng
vậy, đúng vậy, không đúng, không phải vậy, không đúng, đúng vậy. . . . .
." Vương Duẫn giống như cảm thấy đầu lưỡi mình đang xoắn chặt, trong lòng
càng thêm khẩn trương.
Dạ
Nguyệt Sắc nhìn người đang đỏ bừng mặt trước mắt, thấy Vương Duẫn nói lắp bắp
không thành lời, cười vô cùng vui vẻ, thấy tiểu tử này cũng không giống là
người xấu, Dạ Nguyệt Sắc tạm thời quyết định bỏ qua cho hắn. . . . . .
"
Được rồi, được rồi, ta hiểu ý của công tử rồi, ta nói trên người Vương công tử
có thể có mang tiền không?" Ánh mắt Dạ Nguyệt Sắc sáng lên nhìn túi tiền
bên hông Vương Duẫn. . . . . .
"Có!"
Vương Duẫn không chút do dự móc túi ra!
"Vậy
để ta đoán một chút, nếu đoán đúng thì ngươi cho ta có được hay không?" Dạ
Nguyệt Sắc nhìn về phía Vương Duẫn nở một nụ cười mê người, tiếp tục lừa dối
hắn.
"Tốt,
nếu đoán đúng, một trăm lượng này tất cả đều cho nàng!" Vương Duẫn thấy Dạ
Nguyệt Sắc nhìn về phía hắn cười, đã sớm phân không rõ đông nam tây bắc rồi.
"Tốt
lắm, ta đoán một ngàn lượng!" Dạ Nguyệt Sắc nhìn Vương Duẫn tà ác cười
nói, nhưng dưới mắt của ở Vương Duẫn, quả thật rực rỡ đến cực hạn.
Vương
Duẫn đem túi tiền đưa cho Dạ Nguyệt Sắc, cười khúc khích nói: "Dạ tiểu
thư, cho nàng, ta còn nợ nàng chín trăm lượng!”
Dạ
Nguyệt Sắc nhận lấy túi tiền, đưa tay vỗ vỗ mặt của Vương Duẫn, cười nói:
"Thật biết nghe lời ! Ta đi chơi trước, ngươi cứ tự nhiên nha!"
Dạ
Nguyệt Sắc cầm túi tiền, cao hứng đi về hướng trên đường cái, nào có thể
đoán được nhất cử nhất động của nàng, toàn bộ đều rơi vào một đôi mắt có nốt
ruồi giữa mi tâm cười một tiếng liền có thể khuynh quốc, Nguyệt Vô Thương nhìn
bóng lưng Dạ Nguyệt Sắc rời đi, đường cong duyên dáng của đôi môi nâng lên một
chút ý cười rực rỡ. . . . . .