Dạ
Nguyệt Sắc đi tới bên cạnh Vương Duẫn Chi, thật là Phượng Hoàng rơi xuống
nước không bằng gà mà, thật là khó coi chết đi được, nào có đẹp mắt như
Nguyệt Nguyệt người ta, như thế này bảo nàng sao có thể xuống tay cho được. .
Hai
đầu ngón tay của Dạ Nguyệt Sắc khẽ xoa xoa chiếc cằm trơn bóng khéo léo, trái
lo phải nghĩ, kết quả là từ từ đứng ở bên người Vương Duẫn, đầu nghiêng về
trước. . . . . .
Nụ
cười trên mặt Nguyệt Vô Thương biến mất không thấy gì nữa, ánh mắt có
chút nguy hiểm, nàng thật đúng là dám. . . . . . Đang định di động đến bên cạnh
Dạ Nguyệt Sắc, nhất thời nghe một tiếng tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm
thịt. . . . . .
"A.
. . . . ." Tiếp theo đó là một trận tiếng ho khan kịch liệt"Khụ khụ
khụ khụ khụ. . . . . ."
Dạ
Nguyệt Sắc hài lòng nhìn Vương Duẫn trước mắt vừa kêu thảm thiết, vừa ho khan,
miệng phun nước giống như suối, cười lên " Ha ha. . . . . ."
Nguyệt
Vô Thương thấy thế, bờ môi rốt cuộc lại cong lên độ cong đẹp mắt như trước,
nhất thời cảnh xuân sắc khôn cùng. . . . . .
Dạ
Nguyệt Sắc thấy Vương Duẫn thở hổn hển, tiếp tục dùng chân đạp đạp bụng Vương
Duẫn nói: "Đây chính là giáo huấn ngươi, nam tử hán đại trượng phu đừng
bắt chước nữ nhân nói xấu sau lưng người khác, rất giống bà tám nhiều chuyện,
mất khí phách nam nhân! Người ta không thương ngươi, ngươi lại dùng miệng đả
thương người ta, không có tình yêu ít ra cũng có tình bạn chứ!"
"Duẫn
Chi à, dầu gì Dạ tiểu thư người ta cũng là cô nương gia, về sau đừng nói người
ta như vậy nữa !" Nguyệt Vô Thương mặt tán đồng nói.
Dạ
Nguyệt Sắc kích động lần nữa, mỹ nam chính là mỹ nam, cách hiểu và suy nghĩ
thật khác xa với những tên phàm phu tục tử kia thật sự lệch trời cách
đất!
Vương
Duẫn tựa hồ nhớ lại lúc mới gặp gỡ Dạ Nguyệt Sắc, bộ dáng kia thật rất để cho
hắn khuynh tâm, ngay sau đó mặt đầy áy náy, nói gì đi nữa người ta cũng là một
cô nương, làm như vậy bất quá là vì muốn báo thù đã bi cô nương ấy làm nhục,
thật là không cần phải!
"A
Ảnh, Duẫn Chi không thể tiễn ngươi được, xin được cáo lui trước!" Vương
Duẫn tựa hồ đã nghĩ thông suốt, khẽ ôm quyền thi lễ với Nguyệt Lưu Ảnh, rời đi
trước.
Thấy
Vương Duẫn rời đi, tiệc tiễn biệt lại bị Dạ Nguyệt Sắc quấy rối, mọi người đã
không còn hăng hái nữa.
"Hoàng
thúc, mấy ngày ta rời đi này, Khuynh nhi phải nhờ thúc trông nom!" Nguyệt
Lưu Ảnh hướng về phía Nguyệt Vô Thương nói.
Nguyệt
Lưu Ảnh quay đầu lại nói với Tần Khuynh: "Khuynh nhi, chúng ta ra ngoài
dạo đi!”
Tần
Khuynh liếc mắt nhìn thấy người sau lưng của Nguyệt Vô Thương cũng không
có biểu tình đặc biệt gì, vẻ thất vọng tràn đầy lên cả khuôn mặt, ngay sau đó
che giấu vô cùng tốt, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn về phía Nguyệt Lưu
Ảnh cười đến mặt rực rỡ: "Được!"
Dạ
Nguyệt Sắc nhìn tất cả mọi người đi, rốt cuộc chỉ có nàng cùng Nguyệt Nguyệt mỹ
nhân!
"Nguyệt
Nguyệt à, ngươi tên là gì?" Dạ Nguyệt Sắc thấy Nguyệt Vô Thương, Nguyệt
Lưu Ảnh gọi hắn là hoàng thúc, vậy hắn nhất định cũng họ Nguyệt.
"Họ
Nguyệt, tên Vô Thương, tự Hoài Ưu, chưa lấy vợ, quá khứ cũng không người
yêu!" Nguyệt Vô Thương nhìn cô gái mặt tràn đầy thông minh trước
mắt, quyến rũ cười một tiếng, chợt tựa đầu lại gần trước mặt Dạ Nguyệt Sắc:
"Nhớ kỹ chưa?"
Dạ
Nguyệt Sắc thấy Nguyệt Vô Thương trả lời câu hỏi khi nàng vừa mới vào cửa, cười
vô cùng cao hứng.
Trong
lúc Dạ Nguyệt Sắc vui vẻ vô cùng, đã thấy gương mặt yêu nghiệt quyến rũ tiến
tới trước mặt, chóp mũi hai người gần như đụng vào nhau, Dạ Nguyệt Sắc
tựa hồ cảm giác được lông mi của người nào đó lướt qua trên mặt mình, mềm mịn
như lông chim nhẹ phớt qua. . . . . .
"Ngươi
làm gì thế!" Dạ Nguyệt Sắc có chút kinh hoảng nhìn Nguyệt Vô Thương, mặc
dù nàng rất thích mỹ nam, nhưng là nàng thích đùa giỡn mỹ nam, chứ không ưa
thích bị mỹ nam đùa giỡn.
"Mới
vừa rồi. . . . . ." Hơi thở Nguyệt Vô Thương như có như không phả nhẹ lên
mặt của Dạ Nguyệt Sắc, khiến Dạ Nguyệt Sắc nhất thời cảm thấy toàn thân căng
thẳng, ngay cả đầu ngón chân cũng giống như đang co rúc "Nàng hôn người
ta. . . . . ."
"Cái
đó, tất nhiên, là tình huống bắt buộc. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc lắp bắp
nói: "Nguyệt Nguyệt a, ta không cố ý!"
"Vậy
là ngươi cố ý?" Nguyệt Vô Thương nhích về phía trước một chút, Dạ Nguyệt
Sắc lui về phía sau một chút, trong mắt Nguyệt Vô Thương tràn đầy vẻ hài hước.
"Không
phải thế. . . . . ." Vẻ mặt Dạ Nguyệt Sắc biết vậy chẳng làm, nói như đưa
đám, nhắm mắt lại nhịn đau bỏ những thứ yêu thích: "Nhà ta có tiền, ta cho
ngươi tiền có được không!"
"Không
được!" Thanh âm sâu kín chậm rãi truyền vào trong tai Dạ Nguyệt Sắc
.
"Vậy
ngươi muốn thế nào?" Dạ Nguyệt Sắc ra vẻ như bất cứ giá nào, mở mắt nhìn
Nguyệt Vô Thương.
Nguyệt
Vô Thương đem mặt mình cách ra nửa tấc, ngón tay trắng nõn thon dài qua lại
vuốt ve đôi môi Dạ Nguyệt Sắc, cảm giác mới vừa rồi rất tốt, nụ cười nơi khóe
miệng sâu hơn: "Hôn trở lại!"
"Nhưng
ta là nam nhân!" Dạ Nguyệt Sắc cố hết sức sức lực hét lớn.
"Ta
liền thích nam nhân!"
Dạ
Nguyệt Sắc không thể tin nhìn Nguyệt Vô Thương, không nhịn được hét lớn:
"Thật ra thì ta là nữ nhân!"
"Ta
biết!"
"Cho
nên ngươi không thể hôn ta!"
"Bánh
ít đi, bánh quy lại, là nàng nói!" Một con sói xám nào đó cười rất vui vẻ,
tiếp tục trêu cợt chú sói con vừa bắt được trong tay.
Dạ
Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy một bóng đen từ từ bao trùm lên , trong lòng cả kinh,
nàng không nên mượn lý do hô hấp nhân tạo để chiếm tiện nghi người ta,
"Cha ơi, cứu mạng a!"
Ai
ngờ lúc này cửa Thu Phong trai "Bùm" một tiếng bị đá văng
ra, một nam tử trung niên dáng dấp rất tuấn mỹ vọt vào: "Sắc Sắc đừng sợ,
cha tới cứu con đây!" =)) Sát phong cảnh quá
Dạ
Thiên hôm nay cùng đồng liêu cùng đến Tô Mạc Già thưởng thức trà ngâm thơ, nào
biết đâu mới vừa bước qua cửa Thu Phong trai, liền nghe tiếng kêu cứu hoảng sợ
của Dạ Nguyệt Sắc, cưng chìu thương yêu con gái đến thành phản xạ có điều kiện,
Dạ Thiên đương nhiên nhanh chóng vọt vào.
Khi
Dạ Nguyệt Sắc nhìn thấy cha già rồi, nhất thời sức mạnh tràn đầy, đẩy Nguyệt Vô
Thương ra, nhấc chân chạy đến sau lưng Dạ Thiên, sau đó vỗ vỗ ngực, phù, nguy
hiểm quá, thiếu chút nữa danh tiết khó giữ được! Dạ Nguyệt Sắc len lén từ sau
lưng cha nàng ló đầu ra , lòng vẫn còn sợ hãi nhìn Nguyệt Vô Thương một
cái. . . . . .
"Thì
ra là Vương gia, không biết tiểu nữ có chỗ nào đắc tội Vương gia, đến mức con
bé phải khóc hướng Bổn quan cầu cứu!" Dạ Thiên nhìn Nguyệt Vô Thương, trên
gương mặt nam nhân này vẫn luôn luôn giữ một nụ cười vô hại, ngay cả ông không
hề dám lơi lỏng , nếu Sắc Sắc chọc hắn, sợ rằng không dễ giải quyết giống như
Tứ hoàng tử vậy!
Nguyệt
Vô Thương lúc này vô cùng nghiêm chỉnh nhìn về phía Dạ Thiên, nụ cười mỉm trên
mặt từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi: "Dạ tướng gia quán ghiêm trọng
rồi, Bổn vương chẳng qua chẳng qua là phát hiện một mảnh lá cây trên đầu lệnh
ái, định lấy xuống giúp nàng, không nghĩ tới đã dọa nàng sợ hãi!"
Nguyệt
Vô Thương mở ra tay, một mảnh lá cây xanh mơn mởn hình ngôi sao năm
cánh đột nhiên trong lòng bàn tay, Dạ Thiên nhìn lá cây quen thuộc kia, đó
chẳng phải chính là lá cực phẩm Hải Đường chỉ ở trong hậu viện Dạ tướng
phủ của ông mới có sao? Dạ Thiên không nghi ngờ gì, nói theo Nguyệt Vô Thương:
"Tiểu nữ bướng bỉnh, nếu như có chỗ nào đắc tội với Vương gia, mong Vương
gia nể mặt của hạ quan, không nên cùng nàng so đo."
Nguyệt
Vô Thương liếc mắt nhìn Dạ Nguyệt Sắc sau lưng Dạ Thiên, chỉ cười không
nói.
Dạ
Nguyệt Sắc hồ nghi trong lòng, chẳng lẽ mới vừa rồi là hắn đang trêu chọc nàng.
. . . . .
Không
để cho nàng suy nghĩ nhiều, bên cạnh một tiếng"Hừ" hừ lạnh:
"Thân là đại gia khuê tú, ăn mặc nam không nam nữ không nữ, rêu rao khắp
nơi, còn thể thống gì!"
Người
nói chuyện chính là Thái Phó, Tần Viễn ở bên trong, xưa nay không ưa tác phong
của Dạ tướng gia ở trong triều, lúc này thấy Dạ Nguyệt Sắc nữ giả nam trang,
nhân cơ hội đả kích Dạ Thiên không biết dạy dỗ con gái.
Dạ
Thiên hé mắt, nhìn về phía Dạ Nguyệt Sắc ôn hòa nói: "Sắc Sắc đừng nóng
giận, cha thấy Sắc Sắc của cha ăn mặc như thế là đẹp mắt nhất trên đời!"
Ngay sau đó quay đầu lại giống như biến thành một người khác hướng về phía Tần
Viễn quát lớn: "Dáng dấp con gái nhà ta ra sao, trang phục như thế nào, há
để cho người khác xen vào, nhìn nó thế này rất có phong phạm của bổn tướng gia
năm đó!"
Nguyệt
Vô Thương nhìn hai cha con nàng, Dạ tướng gia này cưng chìu nữ nhi thật đúng là
có một không hai trên đời này. . . . . . Thú vị, thú vị, đã rất lâu cũng không
nhìn thấy chuyện thú vị như thế rồi. . . . . .