Không
mặc thì đẹp hơn? Nguyệt Vô Thương hơi cong môi một cái, tiến tới bên cạnh Dạ
Nguyệt Sắc hỏi: "Nương tử nếu muốn xem, về nhà xem có được không ?"
Hơi
thở ấm áp khẽ lướt qua mặt Dạ Nguyệt Sắc, làm cho nàng lần nữa mặt hồng tim
đập, Dạ Nguyệt Sắc vốn định đẩy Nguyệt Vô Thương ra, nhưng mà người kia lại tự
động tới bên cạnh nàng.
Dạ
Nguyệt Sắc nhất thời có chút xấu hổ, nàng vốn là mang theo Thanh Nghê mỹ nhân
tìm đến nam nhân, giúp Thanh Nghê mỹ nhân sớm thoát khỏi Nguyệt Lưu Ảnh, nhưng
mà hôm nay không thấy Thanh Nghê mỹ nhân đâu, chỉ có nàng cùng một đám mỹ nam.
Dạ Nguyệt Sắc nhìn lướt qua Nguyệt Vô Thương, nàng sao lại có cảm giác bị bắt
gian tại giường, lúc này đôi mắt dường như không biết nhìn chỗ nào, ngược ngùng
đem tầm mắt đặt trên một đám mỹ nam.
Nguyệt
Vô Thương hơi híp mắt, trong lòng hiện lên một loại cảm giác mãnh liệt, từ lúc
nhìn thấy cái này, cảm giác này cứ tồn tại mãi, thật lâu không thể yên bình
lại. Vừa rồi trở về biệt viện không tìm được Dạ Nguyệt Sắc, hình ảnh hồ điệp
phá kén mà đi cứ như một cơn ác mộng quấn lấy hắn, sau khi tìm được nàng, tâm
hắn mới bình tĩnh một chút.
Hắn
không nghĩ tới, nếu như có một ngày nàng thực sự cũng phá kén thành bướm bay
đi, hắn sẽ như thế nào? Hắn cũng không nghĩ được, cái thế giới này nếu như
không có nàng, hắn sẽ ra sao? Đôi mắt quét một vòng, cuối cùng vẫn dừng lại ở
trước đám mỹ nam, Nguyệt Vô Thương biếng nhác dựa vào ghế, nếu nàng cao
hứng thì cưng chiều nàng một chút có sao đâu?
Khóe
miệng Nguyệt Vô Thương nở một nụ cười, thấy Dạ Nguyệt Sắc ngượng ngùng, miễn
cưỡng nói: "Nương tử có muốn đổi nhóm khác xem một chút không?"
Dạ
Nguyệt Sắc quay đầu lặng lẽ nhìn nụ cười của Nguyệt Vô Thương, Nguyệt Nguyệt
nhà nàng chẳng phải là bình dấm chua sao? Rõ ràng rất hay ghen, nhưng sao lúc
này lại bình tĩnh như vậy?
Dạ
Nguyệt Sắc hoài nghi nhìn Nguyệt Vô Thương, chỉ thấy một đôi mắt không chớp đầy
tình tứ nhìn lại nàng, sóng mắt lưu động, đủ khả năng dìm chết người, tâm Dạ
Nguyệt Sắc đột nhiên rạo rực, sau đó có chút ngượng ngùng quay đầu
đi. Chỉ thấy mỹ nam trên đài lại đổi một nhóm.
Lúc
Dạ Nguyệt Sắc nhìn qua từng người một, rồi dừng ở trên người người đầu tiên,
thanh âm lười nhác của Nguyệt Vô Thương bên cạnh liền vang lên: "Mắt quá
nhỏ. . . . . ."
Dạ
Nguyệt Sắc nghe xong lời Nguyệt Vô Thương nói liền nhìn lại người kia, chỉ cảm
thấy mỹ nam nhà người ta dù mắt một mí cũng rất anh tuấn, lại khẽ liếc qua mắt
Nguyêt Vô Thương, được rồi, Dạ Nguyệt Sắc thừa nhận kẻ kia không có đôi mắt đẹp
như Nguyệt Nguyệt.
Dạ
Nguyệt Sắc đem tầm mắt dừng trên người mỹ nam thứ hai, đầu tiên nhìn cặp mắt to
ngập nước, may mà không phải là mắt một mí, có chút khiêu khích quay đầu lại
nhìn Nguyệt Vô Thương, Nguyệt Vô Thương động tác tao nhã nâng cái ly
Dạ Nguyệt Sắc đã uống lên, nhấp một chút rượu, nhẹ nhàng mà nhìn lướt qua khuôn
mặt có chút đắc ý của Dạ Nguyệt Sắc, trong mắt hiện lên vẻ sủng ái, lơ đễnh
nói: "Miệng quá lớn. . . . . ."
Dạ
Nguyệt Sắc nhìn mỹ nam kia có chút xấu hổ, đúng là có chút lớn.
Các
mỹ nam khác lần lượt đi lên, toàn bộ đều bị xem thường, bị Nguyệt Vô Thương
ghét bỏ, không vì lỗ mũi quá dẹp, cằm quá nhọn thì chân quá ngắn, eo quá thô,
lỗ mũi quá lớn, đáng giận nhất là, lông mi quá ngắn. . . . . .
Dạ
Nguyệt Sắc chỉ muốn gục xuống bàn hộc máu, nhìn vẻ mặt Nguyệt Vô Thương, nàng
không muốn tin hắn lại có thể có lời nói ác độc như vậy, cắn răng, hướng về
phía tú bà hô: "Đem mỹ nam đẹp nhất lên. . . . . ."
Tú bà
khúm núm lên tiếng, đi xuống chuẩn bị, chốc lát, một nam tử lưng hùm
vai gấu đi lên, mặt mũi tục tằn, diện mạo hết sức phóng khoáng, trên mặt còn có
một vết sẹo dài, Dạ Nguyệt Sắc nhịn được trong lòng ghê tởm, đây mà gọi là
thưởng thức? Chẳng lẽ là cho hai loại nam nhân đối nghịch nhau, cực đẹp và cực
xấu ?
Dạ
Nguyệt Sắc tựa hồ cũng có thể cảm giác được Nguyệt Vô Thương bên cạnh nghiêng
mắt nhìn qua, không đợi hắn nói gì, phẫn hận kêu: "Tiếp!"
Người
đi lên ôm một thanh cổ cầm, ngồi trên chiếu, đem cầm đặt trên đùi, không coi ai
ra gì bắt đầu đánh đàn, mang trên mặt một vẻ thanh cao cô tịch, Dạ
Nguyệt Sắc bất đắc dĩ lắc lắc đầu, loại tiếng đàn này tại sao có thể biểu diễn
trước mặt Nguyệt Nguyệt? Buồn bã tiếp tục hô: "Tiếp!”
Trước
khi mỹ nam tiếp theo tới, Nguyệt Vô Thương khẽ cười, một đôi mắt đủ để khiến
người chết đuối nhìn Dạ Nguyệt Sắc, miễn cưỡng nói: "Nương tử, ta ngồi
đây, hẳn là nàng không tìm được ai vừa lòng. . . . . ."
Trong
giọng nói mang theo một chút kiêu ngạo, Dạ Nguyệt Sắc nhìn lướt qua Nguyệt Vô
Thương, ý của hắn là, vẻ đẹp của hắn làm lu mờ mọi người sao? Trước kia sao
nàng không phát hiện, hắn lại yêu bản thân mình đến như vậy ?
Dạ
Nguyệt Sắc nhìn khuôn mặt yêu nghiệt tuyệt mỹ chết người của Nguyệt Vô Thương,
nàng biết Nguyệt Nguyệt dĩ nhiên là tốt nhất, nhưng mà, từ bao giờ hắn trở nên
tự kỷ như vậy ?
Dạ
Nguyệt Sắc dời mắt đi, hướng về phía ngoài tiếp tục hô: " Tiếp. . .
."
Tựa
hồ không tìm được người anh tuấn hơn Nguyệt Vô Thương thì không dừng lại,
Nguyệt Vô Thương lơ đễnh cười, tiếng cười giống như ngọc châu rơi trên khay
vàng, phát ra tiếng vang êm tai dễ nghe.
Trên
đài, màn che lần nữa bị vén lên, Dạ Nguyệt Sắc biết câu "Nhã nhặn lịch sự
như hoa theo nước, hành động tựa như liễu yếu đu đưa theo gió" cũng có thể
dùng với nam nhân, hơn nữa lại còn vừa đúng, hết sức khít khao.
Nguyệt
Vô Thương vừa thấy thần sắc Dạ Nguyệt Sắc có chút ngơ ngác, câu nói của Bắc Đường
‘không nên ghen’ đã không còn tác dụng, khẽ ho nhẹ hai tiếng, ý bảo
Dạ Nguyệt Sắc, phu quân thực sự của nàng đang ở đây.
Dạ
Nguyệt Sắc tựa hồ không nghe thấy Nguyệt Vô Thương ho khan, phục hồi
tinh thần lại hướng về phía Nguyệt Vô Thương nói: "Nguyệt Nguyệt, tối hôm
ấy ta coi trọng lời chàng nói muốn ra ngoài theo ta tìm. . . . . ."
Dạ
Nguyệt Sắc thấy Nguyệt Vô Thương nheo mắt nguy hiểm, liền đem hai chữ ‘nam
nhân’ nuốt trở lại. Đối với biểu hiện sợ hãi này của mình, Dạ Nguyệt Sắc vô
cùng phẫn hận, đối với Nguyệt Vô Thương lại không thể chống lại.
Nhớ
tới mới vừa còn nói lớn muốn quyết tâm đại chấn thê cương, nàng khẽ nhắm mắt
lại, nếu nàng ghét cái tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển kia thì hẳn là làm
đúng chứ. Sau khi mở mắt ra liền nhìn thấy nam nhân ở trên đài nói: "Ta
thấy người này, dáng vẻ như cành liễu trước gió, đẹp không sao tả xiết, có thể
chọn."
Nguyệt
Vô Thương nhàn nhã tự tại rót một ly trà, đem ly trà đưa tới trước mặt Dạ
Nguyệt Sắc, nói nhiều như thế không khát sao? Có chút buồn cười
nhìn Dạ Nguyệt Sắc, hắn nhớ lúc hắn nói muốn theo nàng đi tìm nam
nhân là ở trên giường. Nàng chẳng lẽ không biết, lời nói của nam nhân ở trên
giường, là không tin được sao? Bất quá Nguyệt Vô Thương sẽ không đem câu này nói
cho Dạ Nguyệt Sắc.
Dạ
Nguyệt Sắc nhìn Nguyệt Vô Thương một chút, nhẹ nhàng quay đầu, mặt khinh thường
nhìn Nguyệt Vô Thương, "Đã nói lại sẽ không giữ lời sao ?"
Nam
nhân yêu nghiệt nhấp một miếng trà, khẽ cười cười bên tai nàng: "Ái phi
cần phải nghĩ kỹ, loại nam nhân này, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, tối hôm nay. .
. khả năng là lực bất tòng tâm!"
Dạ
Nguyệt Sắc phẫn hận rồi, nàng tất nhiên sẽ không cùng hắn thảo luận vấn đề này.
Trên mặt hiện vẻ bi phẫn, giận dữ hô: " Tiếp!"
Nguyệt
Vô Thương cười, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng gõ lên chén sứ,
phát ra thanh âm dễ nghe mà có tiết tấu.
Chẳng
qua là Dạ Nguyệt Sắc không biết, bất kể là nam nhân kiểu gì đi lên, cũng đều bị
Nguyệt Vô Thương xử lý, nhưng mà cuộc sống nhàm chán dù sao cũng phải có chút
việc vui mới phải. Nếu Dạ Nguyệt Sắc cao hứng, Nguyệt Vô Thương tất nhiên sẽ
chiều ý nàng.
Lần
này là một nam nhân tuấn mỹ như ánh mặt trời, thể lực rất tốt, nàng đắc ý, hài
lòng cười nói: "Người này rất tuyệt ?”
Nguyệt
Vô Thương nhìn bộ dáng hưng phấn của Dạ Nguyệt Sắc, mặc dù biết mấy mỹ nam này
đều không bằng hắn, hơn nữa Dạ Nguyệt Sắc cũng sẽ không cùng bọn họ có cái gì,
nhưng nhìn bộ dáng hưng phấn của nàng, hắn vẫn không nhịn được mà tiếp tục ghen
tức,
Hắn
tao nhã đem ly trà để xuống, nhẹ nhàng nói với nàng: “Nàng cần phải
nghĩ kỹ, đây chính là loại ăn tạp, không chỉ có nữ nhân còn có nam nhân!”
Trong
đầu Dạ Nguyệt Sắc hiện lên vài hình ảnh trẻ em không nên nhìn, hơn nữa nữ
có nam có, là hắn nói muốn theo nàng tìm nam nhân nhưng lại làm nàng ghê tởm.
Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy vô vị.
Trong
lòng nàng có chút buồn nôn, hét lớn: "Ngươi rốt cuộc muốn như thế
nào!"
Nguyệt
Vô Thương đắc ý nói: "Ái phi, nàng xem ta, muốn tuấn mỹ có tuấn mỹ, muốn
thể lực có thể lực, quan trọng nhất là, chỉ để cho một mình nàng leo lên. . . .
. ."
Hơi
thở ấm áp nhu hòa, lướt qua vành tai Dạ Nguyệt Sắc, làm cho làn da trắng muốt
như ngọc dính vào một chút phấn hồng, lời nói mập mờ lại trêu chọc thần kinh
của nàng, Dạ Nguyệt Sắc khẽ nheo mắt lại.
Người
trong phòng lần lượt lui ra, bây giờ chỉ còn hai người.
"Xem
qua ngần ấy mỹ nam, nương tử có cảm tưởng gì?" Nguyệt Vô Thương đem thân
thể dời đi chút ít, biếng nhác tựa lưng vào ghế ngồi, trong mắt hàm
chứa nụ cười vui vẻ, ánh mắt ôn nhu nhìn Dạ Nguyệt Sắc, nhưng lại mãnh liệt
khiến ánh mắt Dạ Nguyệt Sắc cùng ánh mắt của hắn giằng co ở chung một chỗ,
không cho nàng tránh ra.
Dạ
Nguyệt Sắc nhìn chằm chằm vào mắt của Nguyệt Vô Thương, quét qua gương mặt xem
mãi không chán kia, không hề nghĩ ngợi liền nói với Nguyệt Vô Thương: "Vẫn
là Nguyệt Nguyệt đẹp mắt nhất. . . . . ."
Lời
như vậy nếu như là trước đây, Nguyệt Vô Thương có lẽ sẽ cười cười, nhưng lúc
này nụ cười trên mặt hắn liền có chút cứng ngắc. Bởi vì hắn hiểu rõ, kể từ
hắn ở Hoa Đào Tự gặp nàng, con đường sinh mạng của hắn và nàng vốn đang song
song, từ từ chệch đi, cho đến lúc gặp nhau.
Trước
đây nhiều lần gặp nguy hiểm, nếu như nói là vì muốn giải độc mà ba lần bảy lượt
xả thân cứu nàng, khi ấy hắn còn chưa rõ lòng mình, cho tới hôm nay nhìn thấy
cổ độc trong cơ thể phá kén ra, chết không nhắm mắt, tim của hắn chưa từng
có cảm giác sợ hãi, chỉ là người nào đó đã gieo hạt trong lòng hắn, bây
giờ nếu như lấy cái cây ấy ra, tim của hắn nhất định sẽ bị xé rách.
Chẳng
qua là, hôm nay hắn cùng nàng xem qua vô số mỹ nam, không chỉ vì cưng chiều
nàng, mà hắn còn muốn nàng có thể hiểu rõ ràng, hắn là duy nhất, cho nên nững
kẻ kia không thể thu hút nàng.
Mặc
dù hắn biết, trong lòng nàng chỉ có hắn. Nhưng mà nàng không giống như hắn,
tình đã ăn sâu vào tim. Bọn họ không cần giống như hai con đường gặp nhau,
chẳng qua là quấn quít chốc lát sau đó càng lúc càng xa, cái hắn muốn là
cùng nàng thiên trường địa cửu, bạc đầu giai lão.
Cho
nên câu nàng nói "Đẹp mắt nhất" không phải là đáp án hắn muốn, mặc dù
cái "Nhất" này cũng là không dễ. Nhưng bất quá dựa vào Dạ Nguyệt Sắc
phản xạ chậm chạp, cùng với tính tình không có tim không có phổi, cho nên không
nhận thấy cảm xúc của Nguyệt Vô Thương.
"Nguyệt
Nguyệt. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc thấy Nguyệt Vô Thương có chút ngơ ngẩn,
lần nữa kêu một tiếng: "Nguyệt Nguyệt. . .”
Nguyệt
Vô Thương trong lòng có chút phiền muộn, đứng dậy, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc
nói: "Sắc Sắc, ta dẫn nàng trở về Tướng phủ!"
Nói
xong liền đi ra cổng, Dạ Nguyệt Sắc hồ nghi nhìn bóng lưng Nguyệt Vô Thương,
hiện tại không có việc gì tại sao phải trở về Tướng phủ? Hơn nữa ở cổ đại
nữ nhi đã gả ra ngoài giống như bát nước đổ đi, đâu thể tùy tiện trở về nhà
mình?
Dạ
Nguyệt Sắc đứng lên bước nhanh tới phía sau Nguyệt Vô Thương, kéo tay Nguyệt Vô
Thương, chẳng lẽ hôm trước đưa cho hắn hai phong hưu thư, hôm nay tưởng thật
chứ? Dạ Nguyệt Sắc có chút thấp thỏm, đem Nguyệt Vô Thương xoay người lại, cắn
cắn môi dưới, ấp úng nói: "Cái đó, Nguyệt Nguyệt. . . . . . Chàng không
phải tưởng thật chứ?"
Mặc
dù nàng xúc động một chút, nhưng mà là do nàng nổi nóng. Hơn nữa, hôm đó là
chính hắn ôm nàng về, chẳng lẽ sau khi ăn sạch xong lại hối hận ?
Thật
là quá đáng! Dạ Nguyệt Sắc kích động !
Nguyệt
Vô Thương hồ nghi nhìn Dạ Nguyệt Sắc, dường như không theo kịp suy nghĩ của
nàng, thấy trên mặt nàng có chút u oán, lại có chút do dự, cuối cùng là kích
động, đây cũng là vì việc kia? Hắn chỉ là sợ Dạ tướng gia lo lắng, cho nên mang
nàng trở về Tướng phủ ở một buổi chiều mà thôi.
"Sao
vậy?" Nguyệt Vô Thương thấy bộ dáng Dạ Nguyệt Sắc muốn nhào lên, đây là
muốn cắn hắn?
Dạ
Nguyệt Sắc hất tay Nguyệt Vô Thương ra, trong lòng hừ lạnh một tiếng, nàng bị
hắn lừa gả cho hắn cũng không hối hận, giờ hắn lại muốn hối hận, thật là quá
đáng.
Đầu
tường phong cảnh tuyệt đẹp, nàng muốn trèo tường!
Nguyệt
Vô Thương bất đắc dĩ lần nữa cảm nhận được sắc mặt nữ nhân biến đổi hệt như
thời tiết, biến ảo vô thường!
Hai
người một trước một sau đi tới Tướng phủ, Nguyệt Vô Thương kéo tay Dạ Nguyệt
Sắc, cũng cảm giác được Dạ Nguyệt Sắc không an phận nắm tay hắn,
Nguyệt Vô Thương vẫn cười ôn nhu như cũ, kéo Dạ Nguyệt Sắc về phía Tướng
phủ.
Dạ
Thiên cùng bốn vị mẫu thân thấy Nguyệt Vô Thương mang theo Dạ Nguyệt Sắc trở về
Tướng phủ thì hết sức cao hứng. Chỉ bất quá Dạ Thiên rất nhiệt tình kéo Nguyệt
Vô Thương đến thư phòng chơi cờ, còn bốn vị mẫu thân kéo Dạ Nguyệt Sắc về
phòng.
Dạ
Nguyệt Sắc không giải thích được bị kéo về phía phòng mình, vừa đi vừa kêu la:
"Có chuyện gì vậy ạ?"
Bốn
vị mẫu thân đóng kỹ cửa, để Dạ Nguyệt Sắc ngòi trên giường, bốn người vây tới
nhìn Dạ Nguyệt Sắc, từ mặt đến Dạ Nguyệt Sắc bụng, hết gật đầu lại lắc đầu.
Dạ
Nguyệt Sắc nhìn sắc mặt của các nàng hết phiền não lại rối rắm, ánh mắt u oán
từ bốn hướng vây lấy nàng, Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên có cảm giác lành lạnh, nhìn
chằm chằm bốn vị mẫu thân hỏi: "Có, có chuyện gì đặc biệt sao?"
"Sắc
Sắc. . . . . ." Nhị Nương mặt từ ái lại gần Dạ Nguyệt Sắc, đưa tay vuốt ve
bụng nàng, sau đó ngước ánh mắt trong suốt lên, thần sắc chờ đợi mà hỏi:
"Có động tĩnh gì chưa?"
Động
tĩnh? Dạ Nguyệt Sắc có chút không hiểu được nói: "Con có chút đói rồi. . .
. . ." Sau đó nhìn qua bốn vị mẫu thân, chỉ thấy bốn người mới vừa rồi còn hưng phấn, giờ đây lại ỉu xìu.
"Ai
nha. . . . . ." Tam Nương phản ứng trước tiên, tiến tới bên cạnh Dạ Nguyệt
Sắc, "Sắc Sắc, con nói cho Tam Nương, trong bụng có hay không rồi hả
?"
Dạ
Nguyệt Sắc nhìn mấy người, có chút nhíu nhíu mày, đột nhiên hiểu ý của bốn vị
mẫu thân, đột nhiên mặt đỏ lên, ngượng ngùng cười nói: "Nào có, nào
có. . . . . ."
Ngũ
Nương gẩy gẩy tính toán một chút, hết sức tà ác nói một câu: "Sắc Sắc a,
Ngũ Nương vốn là muốn cho con bạc. . . . . . Đáng tiếc đáng tiếc a, lại phải để
vào ngân khố rồi . . .
"Sắc
Sắc a. . . . . ." Tứ Nương nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay Dạ Nguyệt Sắc, mới
vừa nhìn thấy Dạ Nguyệt Sắc cùng Nguyệt Vô Thương ở cửa ra vào, tựa hồ. . . . .
. Tứ Nương khẽ cau mày, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc ôn nhu nói: "Có phải
con cùng A Nguyệt cãi nhau?"
Cãi
nhau? Ba người còn lại vừa nghe, nhất thời líu ríu nói không ngừng.
"Sắc
Sắc à, gây gổ cũng không hay, lúc này người ngoài rất dễ dàng nhân tiện mà vào.
. . . . ."
"Đúng
vậy, tình cảm lạnh nhạt rồi. . . . . ."
"Đúng
thế, làm sao bây giờ? Làm thế nào mới tốt?"
Dạ
Nguyệt Sắc nhìn lướt qua bốn người, bọn họ chẳng qua là rùng mình mà thôi,
không đúng, nói chuẩn xác là nàng rùng mình mà thôi, chỉ bất quá nhìn bốn người
kỳ vọng như vậy, Dạ Nguyệt Sắc không thể làm gì khác hơn là yếu ớt mà
hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?"
"Nhanh
chóng sinh đứa bé!" Bốn người nhìn Dạ Nguyệt Sắc trăm miệng một lời nói,
bốn đôi mắt, tám tròng mắt không hề chớp nhìn chằm chằm Dạ Nguyệt Sắc.
Dạ
Nguyệt Sắc hồ nghi nhìn mấy người, yếu ớt mà hỏi: "Là vậy sao?"
Dạ
Nguyệt Sắc bị bốn vị mẫu thân kéo đi ăn cơm, lúc đến phòng ăn, chỉ thấy Nguyệt
Vô Thương cùng Dạ Thiên đã ngồi bên bàn cơm chờ.
Dạ
Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy hôm nay giống như trong Hồng Môn Yến, cha nàng cùng bốn
vị mẫu thân ân cần gắp đồ ăn cho Dạ Nguyệt Sắc cùng Nguyệt Vô Thương. Ăn cơm
xong, nha hoàn bưng lên hai chén canh.
Một
chén đưa cho Dạ Nguyệt Sắc, một bưng cho Nguyệt Vô Thương.
Dạ
Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy ánh mắt tha thiết của Dạ Thiên cùng bốn vị mẫu
thân quét tới, cùng với bộ dáng Nguyệt Vô Thương tự tiếu phi tiếu, một đôi
mắt đầy tình tứ nhìn Dạ Nguyệt Sắc, sau đó bưng lên chén canh kia tao
nhã uống.
Dạ
Nguyệt Sắc thấy mấy người ánh mắt sáng quắc, bưng chén canh đen thui không rõ
là gì uống cạn. Sau đó đem chén lật qua, ý bảo nàng uống xong. Dạ Nguyệt Sắc
nhìn qua mọi người, cười nói : "Con đi ngủ. . . . . ."
Dạ
Nguyệt Sắc vừa đi về phòng, vừa đang suy nghĩ mới lời bốn vị mẫu thân vừa nói,
hài tử? Chau mày càng nghĩ càng phiền não, định nằm ở trên chăn suy nghĩ lung
tung.
Lúc
Nguyệt Vô Thương đi tới liền thấy Dạ Nguyệt Sắc nhíu mày, khóe miệng nâng lên
một bộ dáng cưng chìu, chậm rãi đi tới trước giường Dạ Nguyệt Sắc, bước không
nặng không nhẹ gõ trên sàn nhà, phát ra thanh âm vừa vặn để cho Dạ
Nguyệt Sắc nghe rõ.
Dạ
Nguyệt Sắc lúc ngẩng đầu lên liền thấy Nguyệt Vô Thương phong tư yểu
điệu đi về phía nàng, chỉ cảm thấy cả người càng nóng ran, nàng cảm
thấy hôm nay Nguyệt Nguyệt cực kỳ đẹp mắt, nếu như, nàng là nói nếu như có
một đứa trẻ giống Nguyệt Nguyệt. . . . . Dạ Nguyệt Sắc lập tức lắc đầu một cái,
quả thật là suy nghĩ lung tung! Nhưng Dạ Nguyệt Sắc ngồi dậy, nhìn Nguyệt Vô
Thương, hướng về phía hắn cười rất mê hoặc, rất phong tình vạn chủng, Ặc, vẫn
còn rất hấp dẫn. . . . .
Một
cái ý niệm đột nhiên nảy ra, Dạ Nguyệt Sắc lớn tiếng la lên: "Không thành
công liền tự cung!"
Nguyệt
Vô Thương nở nụ cười nhìn Dạ Nguyệt Sắc, tự cung? Nương tử của hắn vẫn khôi hài
như vậy, ha ha.
Dạ
Nguyệt Sắc đột nhiên ôm cổ của Nguyệt Vô Thương, một hớp cắn lấy cằm Nguyệt Vô
Thương, mơ màng nói: "Nguyệt Nguyệt à. . . . . ."
Hai
mắt Nguyệt Vô Thương lưu chuyển nhìn Dạ Nguyệt Sắc, nhẹ nhàng đáp
một tiếng: "Ừ. . . . . ."
"Ta
muốn. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc một đôi mắt rối rắm nhìn Nguyệt Vô Thương,
cái này phải nói thế nào, dùng lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ mà nói? Dạ Nguyệt Sắc lắc
đầu, cái đó không phải là tác phong của nàng, còn không bằng trực tiếp nhào
tới!
Kết
quả là, nàng nói được làm được, một tay kéo Nguyệt Vô Thương lên giường.
Nguyệt
Vô Thương thuận theo ngã xuống chăn, chỉ thấy Dạ Nguyệt Sắc tươi cười nhìn
hắn. Nguyệt Vô Thương vẫn ôn nhu cưng chiều cười cười, hắn ngược lại muốn cảm
tạ nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân, lại cho bọn họ uống thuốc như vậy, hắn cũng cảm
thấy cả người nóng ran. (mấy người này . . . . phụ mẫu mà vậy sao
. . .)
Chẳng
qua là không đợi Nguyệt Vô Thương có phản ứng gì, Dạ Nguyệt Sắc đã cúi người
xuống, trực tiếp rút thắt lưng hắn, bàn tay nhỏ bé theo vạt áo Nguyệt Vô
Thương hất một cái, cảnh xuân liền lộ ra. Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên
cười, đem tay Nguyệt Vô Thương đặt sau người, sau đó đem xiêm áo cột
vào cột giường.
Nguyệt
Vô Thương có chút không hiểu, nhưng cũng không biểu hiện ra, vẫn như cũ cười
nhạt nhìn Dạ Nguyệt Sắc. Dạ Nguyệt Sắc nhìn hắn, thu tay lại nhẹ nhàng vỗ khuôn
mặt tuấn mỹ, đột nhiên có chút hứng thú tệ hại, lưu manh nở nụ cười,
"Nữ nhân, nàng đi theo đại gia đi! "
Nguyệt
Vô Thương liếc mắt, trong mắt ánh lên nụ cười, bộ dáng tùy người chém giết nhìn
Dạ Nguyêt Sắc, miễn cưỡng nói: "Được. . . . . ."
Dạ
Nguyệt Sắc cả kinh, ác độc ở trước ngực Nguyệt Vô Thương nhéo một cái, bất
mãn nói: "Quá phối hợp!"
Nguyệt
Vô Thương vẫn như cũ cười đến biếng nhác, quá phối hợp cũng là lỗi của hắn?
Ngay sau đó cười cười nói: "A, đại gia đi theo ta?"
Dạ
Nguyệt Sắc chau mày, nguyện ý của nàng cũng không phải là đùa giỡn hắn, nhìn
tên yêu nghiệt bộ mặt chờ xem kịch vui, hung hãn nói: "Hôm nay không cho
phép chàng cử động"
Sau
đó phóng khoáng đem Nguyệt Vô Thương lột sạch sẽ! Chẳng qua là không
ngờ được, nàng trói tay không chặt, Nguyệt Vô Thương rút tay ra, lật người đè
lên Dạ Nguyệt Sắc.
Con
mắt âm trầm, thanh âm mị hoặc, "Nương tử rất biết hưởng thụ. . . . .
."
Dạ
Nguyệt Sắc vừa thấy địa vị bị đảo lộn, la hét: "Nói chàng không được cử
động, ta muốn ở phía trên!"
"Nếu
là ta bất động, mục đích của nàng tại sao có thể đạt thành?" Nguyệt Vô
Thương hé mắt, chiếm lấy môi Dạ Nguyệt Sắc, thanh âm khàn khàn nói: "Đêm
dài đằng đẵng, nương tử nên tiết kiệm chút thể lực mới phải. . . . . ."