Bầu
trời vốn ảm đạm nay được che phủ bởi làn tuyết trắng, giữa không trung từng
bông tuyết trắng bay khắp trời. Trận tuyết đầu mùa đã bao phủ các con đường ở
kinh thành bằng lớp tuyết dầy, từng bông tuyết óng ánh rơi xuống đất, chỉ lát sau
liền mất đi vẻ ngoài trắng noãn của mình.
Khí
trời thay đổi, phong vân gợn sóng, mây mù cuồn cuộn.
Trong
cung điện hào hoa của Nguyệt Quốc, tiếng sáo từ nơi sâu kín vang lên, lẫn trong
tiếng còn có những bông tuyết trắng, từng bông tuyết như bay như múa giống như
những đóa hoa mai đang khiêu vũ, khung cảnh vô cùng xinh đẹp. Nhưng những tiếng
thét vang lên từ trong cung điện truyền ra, lại đem khung cảnh đẹp toàn bộ hủy
diệt.
Nguyệt
Vô Thương đưa tay ra đón lấy mảnh bông tuyết đang rơi ở trước mặt, bông tuyết
óng ánh trong xuống rơi vào trong tay, từ từ hóa thành giọt nước nhỏ, có chút
lạnh băng. Trong mắt thần sắc vô cùng bình tĩnh, chẳng qua cảm xúc có chút hỗn
độn, có chút khó dò.
Nguyệt
Vô Thương nắm chặt tay lại, cho đến khi giọt nước trong lòng bàn tay bị hơi ấm
từ trong tay truyền đến hóa thành hơi nước, mới nâng bước đi về hướng cung
điện. Tiếng thét vốn thê lương cùn chói tay, hôm nay biến thành từng tiếng gào
thét hư nhược, yếu ớt.
Người
đang gào thét ở bên trong chính là Hoàng Thái hậu, lúc này đang suy yêu vô lực
nằm co quắp trên chiếc giường xa hoa, hơi thở thoi thóp, đầu tóc rối bời, trên
mặt hằn rõ từng nếp nhăn, môi hôi tuôn ra khắp mặt.
Tiếng
thét vốn đè thấp nay dần dần biến mất không còn nghe thấy nữa. Nguyệt Vô Thương
thần sắc bình tĩnh nhìn người đàn bà đang yên lặng nằm ở trên giường đó, người
đàn bà đã hại chết mẫu thân của hắn, cũng là người đàn bà đã khiến hắn phải
chịu sự đau đớn hành hạ suốt hai mươi mấy năm qua. Hắn biết, Thái hậu là trúng
cùng loại cổ với Dạ Nguyệt Sắc. Hắn biết tính tình của Tây Tử Đặc, nhất định sẽ
không bỏ qua cho Thái hậu, hắn sẽ mượn cổ trùng này để trả thù cho tất cả những
khổ sở mà hắn đã chịu phải khi còn ở Nguyệt Quốc, cùng thăm dò một chút xem
Nguyệt Vô Thương có tìm ra được giải dược chưa.
Hôm
nay là lần thứ ba bà ta nghe tiếng sáo dẫn phát cổ, đôi mắt bình tĩnh của
Nguyệt Vô Thương dần dần xuất hiện gợn sóng. Tâm có chút tan vỡ, vốn hắn cũng
không muốn làm vậy để hại bà ta, chỉ bất quá là mượn triệu chứng bệnh của bà ta
để cho những người khác mau chóng tìm ra cách giải cổ thôi.
Một
đám thái y quỳ gối ở trước giường, bị dọa đến run rẩy, bên cạnh là tiếng thét
đầy phẫn nộ của Chiêu Đức đế cùng tiếng khóc thút thít của hoàng hậu.
Đột
nhiên người đang nằm trên giường bỗng ngồi bật dậy, đôi mắt có chút vẩn đục mở
lớn ra, nhìn quét qua mọi người, nhìn tới Nguyệt Vô Thương thì liền cười lên
một cách điên cuồng, “Ha ha ha…..”
Giọng
cười quỷ dị kéo dài, bất quá chỉ trong chốc lát sau liền chợt ngừng, miệng phun
ra một ngụm máu tươi, đôi mắt kịch liệt co rút lại, sau đó liền đổ vật xuống
giường.
Hoàng
hậu đang đứng ở bên giường tiến tới dò xét, đột nhiên hét lớn một tiếng, “A.”
Chỉ
thấy trước ngực Thái hậu đột nhiên chảy máu, một con trùng trong suốt từ trong
ngực bò ra, sau đó phát sáng, rồi mọc ra một đôi cánh hóa thành hồ điệp, cất
cánh nhẹ nhàng bay múa trong cung điện.
Nguyệt
Vô Thương nhìn Thái hậu đang nằm trên giường, chết không nhắm mắt, ánh mắt khẽ
biến, đây là quả báo mà bà ta nên chịu. Chẳng qua là, trong đầu Nguyệt Vô
Thương hiện lên hình ảnh của hồ điệp vừa phá kén chui ra kia, cảm thấy không
khí trong cung điện áp lực vạn phần, một khắc cũng không muốn chần chờ, liền
xoay người rời khỏi cung điện. Bên ngoài tuyết trắng phủ đầy, nhìn cực kỳ giống
cổ trùng vừa phá kén ra hóa thành bướm kia, hình ảnh đó khắc sâu vào trong lòng, không
xóa bỏ được.
Vó
ngựa không ngừng, Nguyệt Vô Thương hướng bên ngoài hoàng cung chạy đi, đột
nhiên rất muốn nhìn thấy nàng vẫn đang bình yên.
---------------------
Trong
núi không có cọp, hầu tử xưng vương. Nhân lúc Nguyệt Vô Thương cùng Bắc Đường
đi đâu từ sáng sớm, Dạ Nguyệt Sắc liền uy hiếp cùng dụ dỗ Nam Uyên.
“Nam
Uyên, hôm nay ta muốn làm bánh đậu xanh.” Dạ Nguyệt Sắc sau khi vô số lần bị
Nam Uyên ngăn cản ra cửa, chỉ vào rổ đậu đỏ trộn đậu xanh nói, “Ngươi giúp ta
lựa đậu xanh đi.”
Gương
mặt Nam Uyên co quắp lại, bất quá hắn đã được lệnh không được phép cho Dạ
Nguyệt Sắc ra khỏi cửa, liền ở một bên ngồi lựa từng hạt đậu.
Dạ
Nguyệt Sắc nhìn bộ dáng của hắn, lơ đễnh cười cười, “Không tệ, lựa đậu xanh
xong, nhớ đem đống mè trắng cùng mè đen này lựa ra luôn.”
Nam
Uyên ngừng việc nhặt đậu lại, liền nghe Dạ Nguyệt Sắc tiếp tục nói, “Lựa đậu và
mè không xong, không được phép ra khỏi cửa này.”
Nói
xong liền ra khỏi cửa. Nam Uyên thả đống đậu đang cầm trong tay xuống, đi theo
sau lưng Dạ Nguyệt Sắc, vẻ mặt đưa đám nói, “Phu nhân, người chờ chủ nhân trở
lại đi. Chủ nhân sẽ đưa người ra ngoài mà.”
Dạ
Nguyệt Sắc thấy Nam Uyên bắt đầu có dấu hiệu thỏa hiệp, giả bộ như không có
chuyện gì nói, “Thật ra thì tách đậu xanh ra khỏi đậu đỏ rất đơn giản, chỉ có
việc đem mè trắng cùng mè đen tách ra thì có hơi phiền toái, bất quá người đừng
lo lắng, nhiều lắm thì rút gân mà thôi!”
Mặt
Nam Uyên liền lập tức co quắp lại, tay của hắn là dùng để cầm kiếm a, vừa nghĩ
tới muốn đem đống hạt đậu cùng mè lớn như thế lựa ra, da đầu liền tê dại.
“Không
muốn chọn đậu cũng dễ thôi, chúng ta ra ngoài một lát rồi quay trở lại.” Dạ
Nguyệt Sắc nhìn Nam Uyên nói.
Nam
Uyên suy nghĩ một chút, Nguyệt Vô Thương chỉ ra lệnh là không được để cho nàng
đi ra ngoài một mình, như vậy nếu như có hắn âm thầm bảo vệ thì chắc sẽ không
sao, kết quả là gật đầu đồng ý.
Lúc
Dạ Nguyệt Sắc bước ra cửa, tuyết đã ngừng rơi, tuyết ở trên đường cũng đã được
dọn dẹp. Cho dù là giữa trời đông giá rét, kinh thành vẫn náo nhiệt như thường.
Dạ
Nguyệt Sắc đang đi trên đường, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc bước
vào tửu lâu, Dạ Nguyệt Sắc vội vàng bước theo sau. Từ cửa sổ nhìn vào trong tửu
lâu, chỉ thấy có một mình Vân Thanh Nghê đang ở trong đó.
Chẳng
qua, mỹ nhân vẫn cứ là mỹ nhân, mặc dù gầy đi không ít, nhưng vẫn có nét mỹ cảm
của người đang mắc bệnh. Dạ Nguyệt Sắc tiến nhanh tới trước. Thật ra đối với
Vân Thanh Nghê, Dạ Nguyệt Sắc cũng có chút hảo cảm, nhìn khuôn mặt âu sầu của
nàng ta, Dạ Nguyệt Sắc ân cần hỏi han, “Thanh Nghê mỹ nhân, vì sao ngươi ở đây
có một mình vậy?”
Vân
Thanh Nghê không nghĩ sẽ gặp được Dạ Nguyệt Sắc ở đây, chỉ bất quá trên mặt
không thể hiện vẻ kinh ngạc gì. Ý bảo Dạ Nguyệt Sắc ngồi xuống, hai người kêu
rượu cùng món ăn.
Có
cảm giác giống như tha hương gặp tri kỉ, hai người càng nói càng hăng, càng
uống thêm vài chén. Lấy tửu lượng một chén đã đổ của Dạ Nguyệt Sắc, lúc này đã
trở nên ngà ngà say, nhìn mỹ nhân yếu đuối ở trước mặt, trong lòng sinh ra cảm
giác thương tiếc mãnh liệt, hướng về phía Vân Thanh Nghê nói, “Thanh Nghê mỹ
nhân, Nguyệt Lưu Ảnh là một tên khốn kiếp. Ngươi đừng nên luyến tiếc hắn làm
chi.”
Lúc
này Vân Thanh Nghê có chút hơi say, nhìn Dạ Nguyệt Sắc, bất đắc dĩ cười, đem chất
lỏng lạnh băng trong chén uống uống hết, nếu như nàng có thể khống chế bản thân
dừng thích hắn thì tốt quá rồi, cũng sẽ không cần phải chịu đau khổ như thế
này.
Dạ
Nguyệt Sắc thân thể lảo đảo, đi đến trước mặt Vân Thanh Nghê, kéo tay nàng,
cười thần bí, kề sát vào tai Vân Thanh Nghê nói, “Ta dẫn ngươi đi đến một chỗ
tốt.”
Vân
Thanh Nghê nhìn Dạ Nguyệt Sắc, thật ra tận trong đáy lòng nàng rất hâm mộ Dạ
Nguyệt Sắc, có được nam nhân yêu nàng hơn nữa nàng cũng yêu nam nhân đó. Nhưng
còn mình, đột nhiên cảm thấy đè nén đã thật lâu, bên môi nở ra một nụ cười, như
vậy phóng túng một lần cũng tốt.
Hai
cô gái, lảo đảo do say rượu, đi trên đường cái, bầu trời lại bắt đầu đổ tuyết.
Dạ Nguyệt Sắc đem Vân Thanh Nghê kéo vào một nơi gọi là “Bách Thảo Đường”, lấy
ra một nén bạc lớn ném cho lão bản là một nữ nhân trung niên đang chào đón hai
nàng, nấc lên một cái nói, “Đem toàn bộ nam nhân xinh đẹp ở chỗ ngươi gọi ra
đây hết cho ta.”
Nói
xong lảo đảo kéo Vân Thanh Nghê ngồi xuống ghế, lão bản nhìn nén bạc lớn trên
tay, cao hứng lên tiếng, “Được.”
Dạ
Nguyệt Sắc tiếp tục nói chuyện với Vân Thanh Nghê, nhìn các mỹ nam đang lục tục
đi tới, Dạ Nguyệt Sắc chỉ vào một người đang đứng, hướng Vân Thanh Nghê nói,
“Ta thấy người đó cũng không tệ, dáng dấp cũng có phần giống Nguyệt Lưu Ảnh
nữa.”
“Thật
không. Để ta xem coi.” Vân Thanh Nghê đem ly rượu uống cạn sau đó ngước nhìn
theo hướng ngón tay Dạ Nguyệt Sắc chỉ, đem tầm mắt có phần mông lung do men
say, nhìn một thành hai nhìn người đang được chỉ, cảm thấy quả thật có phần
giống Nguyệt Lưu Ảnh, Vân Thanh Nghê gật đầu một cái, “Giống thật.”
“Tiểu
quan kia. Ngươi bước tới đây!” Dạ Nguyệt Sắc chỉ vào người kia nói, “Ngươi tên
là gì?”
Tiểu
quan?! Thân hình người nọ run lên, sắc mặt vốn đã không tốt nên càng trở nên
tăm tối, bước nhanh tới trước mặt hai người nữ nhân, nghiến răng nghiến lợi
nói, “Nguyệt Lưu Ảnh.”
“Cả
tên cũng giống nữa.” Vân Thanh Nghê vừa uống thêm một ly vừa lẩm bẩm nói, thì
ra cho dù có tê dại đến thế nào, có vài người vẫn giống như là không ở xung quanh
ngươi, chỗ nào cũng có. Vân Thanh Nghê cuối cùng cũng say khướt nằm ở trên bàn,
sắc mặt Nguyệt Lưu Ảnh hết sức khó coi, hướng về phía tùy tùng đang đứng ngoài
cửa, ra lệnh, “Đưa nàng về.”
“Này.
Các người đang làm gì vậy hả?” Dạ Nguyệt Sắc ném ly xuống, muốn ngăn cản bọn
người đang đem Vân Thanh Nghê mang đi, nào ngờ cổ tay lại bị nắm chặt. Dạ
Nguyệt Sắc dùng sức mở to hai mắt, nhìn hình ảnh đang phân tán trước mắt, lại
không thể nhìn thấy rõ đó là ai.
Trong
lúc này, toàn bộ người trong phòng đều rút đi hết trả lại sự an tĩnh cho căn
phòng, trong phòng lúc này chỉ còn lưu lại Dạ Nguyệt Sắc cùng Nguyệt Lưu Ảnh.
Nguyệt
Lưu Ảnh nhìn dung nhan kiều mị đang say rượu kia, không nhớ được đã bao lâu
không gặp, đôi mắt nửa khép nửa mở của cô gái lúc này tràn đầy mị thái, mang
theo thần sắc tò mò nhìn hắn, tình cảnh như thế này, cho dù nằm mộng cũng chưa
từng mơ tới. Hắn thậm chí còn chưa từng lần nào dám nghĩ, sẽ có lúc chỉ có hắn
và nàng đối mặt với nhau.
“Thanh
Nghê mỹ nhân, chân trời ở đâu cũng có cỏ thơm, cần gì phải đơn phương yêu mến
mãi một nhành hoa chứ.” Dạ Nguyệt Sắc kéo hắn ngồi xuống ghế, tiếp tục nói,
“Cần gì phải đơn phương mãi một nhành hoa.”
Cần
gì phải đơn phương yêu mến một nhành hoa! Nguyệt Lưu Ảnh sắc mặt u ám, chân mày
nhíu lại, nếu có thể khống chế tim mình, tìm kiếm cỏ thơm nơi chân trời, không
mê luyến nhành hoa không thuộc về hắn kia, thì tâm của hắn cũng sẽ không bị
thương!
“Là
ngươi trêu chọc ta trước!” Nguyệt Lưu Ảnh ngước mắt nhìn Dạ Nguyệt Sắc thêm lần
nữa, giọng nói kiên quyết, tựa hồ như là đang nói với Dạ Nguyệt Sắc, là do
chính nàng trêu chọc hắn trước chứ không phải do hắn, vừa tựa hồ như nói với
chính mình, “Cho nên, chớ có trách ta.”
Lời
nói cuồng tứ, khiến nhiệt độ trong phòng chợt hạ xuống, trong mắt Dạ Nguyệt Sắc
lóe lên tia tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn người đang ở trước mắt, sau khi nhìn rõ,
liền chúp một cái ly ném tới, trong miệng hét lên, “Đồ nhân yêu, tại sao lại là
ngươi?”
Nhân
yêu?! Nguyệt Lưu Ảnh vô tâm cười cười, danh xưng này đã nghe nhiều lần, giờ
cũng không còn khiến hắn tức giận nữa. Đột nhiên trở nên tỉnh táo nhìn người
ngồi ở chỗ của Vân Thanh Nghê, nhìn nữ nhân đang trợn mắt, ôn như tươi cười
nhìn nàng, hoặc phải nói chó đúng nàng chính là của hắn.
“Nguyệt
Sắc, chân trời đúng là chỗ nào cũng có cỏ thơm, nhưng ta chỉ nhìn trúngnàng.”
Nguyệt Lưu Ảnh tự cầm ly rót rượu cho mình, uống một hơi cạn sạch. Cho nên,
đừng mơ tưởng tới chuyện chọc phá hắn xong có thể bình yên mà rút lui.
Nghe
lời nói của Nguyệt Lưu Ảnh, Dạ Nguyệt Sắc run rẩy đứng dậy, chỉ vào Nguyệt Lưu
Ảnh nói, “Ngươi đã biết chân trời chỗ nào cũng có cỏ thơm, vậy thì cần gì phải
đơn phương một nhành hoa. Ngươi có hiểu rõ ý tứ của nó không?”
Nguyệt
Lưu Ảnh nhìn Dạ Nguyệt Sắc, cười một tiếng, trên mặt thần sắc vô cùng ôn nhu,
trong đôi mắt sáng rực của Dạ Nguyệt Sắc, bình thản nhìn hắn
giống lục bình lặng lẽ trôi trên dòng nước/
“Vậy
nó có ý gì?” Nguyệt Lưu Ảnh đặt ly rượu xuống, tựa hồ rất thích bộ dáng kích
động của nàng, nở nụ cười vui vẻ nhìn nàng.
“Chân
trời nơi nào không có cỏ thơm, cần gì đơn phương một cành hoa.” Dạ Nguyệt Sắc
nhìn lướt qua Nguyệt Lưu Ảnh một cái, cặp mắt lóe lên tia sáng thông minh sắc
sảo, Dạ Nguyệt Sắc khẽ cười hai tiếng. Nhìn thấy thần sắc của nàng như vậy, nụ
cười trên mặt Nguyệt Lưu Ảnh càng nhu hòa.
Dạ Nguyệt
Sắc lắc lư thân thể, hướng Nguyệt Lưu Ảnh tiếp tục nói, “Ý của nó chính là,
thiên hạ có nhiều nam nhân như thế, tại sao ngươi lại cố tình phải thích một nữ
nhân!”
Nụ
cười trên mặt Nguyệt Lưu Ảnh giống như hoa quỳnh đã hoàn toàn nở rộ, cho dù có
xinh đẹp đến cỡ nào, nhưng chỉ là nhất thời, cuối cùng cũng sẽ nhanh chóng héo
tàn.
Dạ
Nguyệt Sắc tươi cười thưởng thức sắc mặt đang thay đổi liên tục của Nguyệt Lưu
Ảnh, thật là đẹp.
Cho
dù một giây trước, trong lòng Nguyệt Lưu Ảnh có vui vẻ tới cỡ nào, giây kế tiếp
nhất định sẽ bị nữ nhân này phá hư sạch sẽ.
Khuôn
mặt dễ nhìn của Nguyệt Lưu Ảnh cuối cùng chuyển thành hắc ám, đôi mắt đen sắc
bén quét qua Dạ Nguyệt Sắc, ý của nàng là hắn nên thích nam nhân? Hay ý nàng
muốn nói hắn có những đam mê không lành mạnh? Tóm lại là nàng có ý gì, cũng đều
là cho Nguyệt Lưu Ảnh nổi giận.
Vốn
muốn thừa dịp không khí hòa hảo, an ổn ngày hôm nay để hảo hảo nói chuyện với
nàng. Chẳng qua, nữ nhân naỳ luôn có biện pháp khiến hắn một giây trước thì ở
thiên đàng, giây sau liền bị đạp thẳng xuống địa ngục.
Nguyệt
Lưu Ảnh nhìn khuôn mặt đang tươi cười hả hê của Dạ Nguyệt Sắc, ầm thầm nắm chặt
tay lại, quay người bước ra khỏi phòng, gặp lão bản nương đang đứng canh giữ ở
phía cửa liền ra lệnh, "Chăm sóc tốt cho nàng, nếu có sai lầm gì, cẩn thận
cái mạng nhỏ của ngươi."
Lão
bản nương liền khúm núm vâng vâng dạ dạ. Nguyệt Lưu Ảnh phất tay áo rời đi,
được vài bước liền dừng lại, không quay đầu nhìn lại chỉ ra lệnh, "Nhớ rõ,
ta chưa từng tới nơi này. Không được lưu lại dấu vết gì."
Người
đã đi hết, Dạ
Nguyệt Sắc có chút đau đầu vuốt mặt, Vân Thanh Nghê đã sớm không thấy, nhìn
lướt qua căn phòng trống, gọi to, "Có ai không?"
Đột
nhiên có tiếng nhạc truyền tới, âm thanh uyển chuyển. Ngoài cửa các mỹ nam dáng
vẻ đầy yểu điệu, từng người một bước vào, dừng trước mặt Dạ Nguyệt Sắc. Dạ
Nguyệt Sắc hồ nghi gãi đầu, nàng đã ngủ bao lâu?
Nghe
được tiếng gọi của Dạ Nguyệt Sắc, lão bản nương mặt tươi cười hớn hở chạy đến
trước mặt nàng, "Tiểu thư, vị tiểu thư cùng tới đây với ngài sau khi tỉnh
lại đã lập tức rời đi. Người xem các mỹ nam ở chổ chúng tôi, ai ai cũng đều là
hàng tốt đó nha."
Dạ
Nguyệt Sắc nhìn lướt qua khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn của lão bản nương, sau đó
nhìn các mỹ nam, mặc dù đang là mùa đông nhưng mặc đồ lại cực ít nha. Hướng về
phía lão bản nương phất tay một cái, ý bảo bà ta có thể lui xuống. Ngồi gãi gãi
đầu, không ngờ mình lại uống nhiều vậy, nàng thật là bội phục chính mình.
Sau
khi lão bản nương đi xuống. Trong
căn phòng to, hương khói lượn lờ, từng trận gió mang theo mùi hương thơm phức.
Lúc Dạ Nguyệt Sắc ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên đài các mỹ nam đang đứng
đó, thật là một cảnh đẹp nha. Nàng đã nghĩ kinh thành có nhiều nam nhân xinh
đẹp, vậy mà tại sao khi đi trên đường toàn gặp những tên xấu xí, thì ra toàn bộ
đều tụ lại ở đây.
Ánh
mắt không khỏi tò mò, nhìn từ trái qua phải, bắt đầu từ mỹ nam gần nhất, vừa
không quên gật đầu chào một cái, thật không tệ, có dưỡng nhan nha.
Sau
đó, đưa mắt đến người đang đứng ở giữa, chỉ cảm thấy không khí xung quanh đột
nhiên hạ thấp, một âm thanh mềm mại đến tận xương tủy đột nhiên vang lên,
"Mặt quá tục, không xứng với nàng!”
Sau
đó thanh âm liền biến mất, dư âm tựa hồ vẫn vương vấn đâu đây. Dạ Nguyệt Sắc
trong lòng rung lên, có chút chột dạ, lại có chút mềm mại đến tận xương, cho dù
ở gần nhau lâu như vậy nhưng nghe đến âm thanh đó vẫn khiến thân thể nàng phản
ứng, Dạ Nguyệt Sắc vội vàng đứng dậy tìm kiếm, lại không thể tìm thấy.
Đưa
mắt nhìn hồng y mỹ nhân đang đứng ở chỗ kia, thật ra thì trong lòng nàng vụng
trộm cho rằng mỹ nhân cho dù trang điểm lòe loẹt thì vẫn là mỹ nam mà thôi,
chẳng qua nàng không dám nói ra.
Dạ
Nguyệt Sắc vừa dời tầm mắt đi, âm thanh biếng nhác kia lại tiếp tục vang lên,
"Ăn mặc quá ít."
Ăn
mặc quá ít?! Khóe miệng Dạ Nguyệt Sắc co giật, có ý gì đây? Dạ Nguyệt Sắc vốn
tính sau khi tỉnh rượu liền trở về, bất quá lúc này nàng lại bình thản ngồi
trên ghế, cả gan nói một câu, "Ăn mặc ít cũng có cái tốt nha."
Đột
nhiên có một bóng trắng vọt tới trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, gương mặt diêm dúa
lẳng lơ đột nhiên dán chặt vào chặt nàng, thanh âm trầm thấp noí, "Cô
nương ý muốn nói ta ăn mặc ít đẹp mắt hay là cách ăn mặc của ta nhìn đẹp?"
Dạ
Nguyệt Sắc không hề nghĩ ngợi, lẩm bẩm nói một câu khiến Nguyệt Vô Thương có
chút dở khóc dở cười.
"Ngươi
không mặc gì càng tốt nhìn." (Chỗ này ta giữ chữ "tốt nhìn" để
không làm mất ý, mất hay.)