Dạ Nguyệt Sắc từ từ bỏ vòng ngọc quý giá xuống rồi rụt
tay về, nàng không nhìn khuôn mặt tươi cười đang cứng đờ của Vân Hoàng hậu,
cũng bỏ qua tiếng kêu xuýt xoa của mấy nữ nhân kia.
Nàng nhỏ nhẹ thốt lên:
" Vật này quá quý giá, tiểu nữ không thể
nhận!"
Dạ Nguyệt Sắc trong lòng thầm khinh bỉ chính mình,
nhưng không thể không làm ra vẻ tiếc hận, nói với Vân Hoàng hậu:
" Vòng ngọc này là vật mẫu thân đưa cho Hoàng hậu
nương nương, dĩ nhiên trân quý vô cùng, đó vừa là sính lễ, lại là kỷ vật của
mẫu thân người, tiểu nữ không thể nhận! Tiểu nữ sao có thể yên lòng cầm kỷ vật
của Hoàng hậu nương nương đây?"
Lời của nàng vô cùng hợp tình hợp lý, nếu như
Vân Hoàng hậu cố ý tặng vòng ngọc cho nàng, thì có vẻ không đúng với đạo hiếu.
Nhìn vẻ mặt hết sức chân thành của nàng, Vân Hoàng hậu đành ngượng ngùng thu
vòng ngọc về, cũng không trách cứ gì.
Hoàng hậu dù sao cũng là người từng trải, nên nhanh
chóng bình tĩnh lại, vẻ mặt tươi cười nhìn Dạ Nguyệt Sắc nói:
" Là bổn cung sơ sót, lần sau bổn cung nhất định
sẽ tặng vật khác thay thế!"
Dạ Nguyệt Sắc yếu ớt cười, cũng không nói gì, sau đó
Vân Hoàng hậu hướng về phía nàng phất phất tay, Dạ Nguyệt Sắc liền đi về chỗ
ngồi của mình. Nàng liếc mắt thấy vẻ vui sướng lộ rõ trên khóe mắt Nguyệt Vô
Thương, người này còn từ xa nâng chén với nàng, sau đó uống một hơi cạn sạch ly
rượu. Dạ Nguyệt Sắc nhìn từng giọt rượu bồ đào từ từ chảy qua cổ, xuống họng,
qua hầu kết đi xuống dưới, cảm thấy hết thảy đều là một loại mị hoặc.
Nguyệt Lưu Ảnh từ lúc nàng trả lại vòng ngọc đến giờ
vẫn sững sờ. Đột nhiên Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy cổ tay bị người ta bắt được, bên
tai truyền đến thanh âm nghiến răng nghiến lợi của Nguyệt Lưu Ảnh:
"Tại sao lại từ chối?"
Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên cảm thấy hắn hỏi hết sức ngu
ngốc, miễn cưỡng cười nói:
"Tại sao không?"
" Ngươi!"
Nguyệt Lưu Ảnh một tay kéo Dạ Nguyệt Sắc đến trước
mặt, nàng chẳng lẽ không biết, càng làm ngược lại ý của nam nhân thì càng kích
thích khát vọng chinh phục của nam nhân hay sao? Không muốn gả cho hắn, được
lắm, được lắm! Vậy thì hắn nhất định phải cưới được nàng. (=.=)
Động tác này quá mức đột ngột, lại một lần nữa hấp dẫn
sự chú ý của tất cả mọi người. Đây rõ ràng là hành động cực kỳ bất lợi cho tiêu
hóa trong yến hội, kết quả là tất cả mọi người không làm gì khác, thả đôi đũa
xuống, cùng nhau chuyên tâm xem cuộc vui.
Dạ Nguyệt Sắc cũng không vội rút tay về, chẳng qua ánh
mắt nàng có chút chán ghét nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, nhỏ giọng nói chỉ hai người
nghe được:
"Ngươi có biết tại sao ta không nguyện ý gả cho
ngươi không?"
"Vì sao?"
Gương mặt tuấn tú của Nguyệt Lưu Ảnh đen lại, cắn răng
nghiến lợi hỏi.
" Bởi vì ta chán ghét ngươi!"
Dạ Nguyệt Sắc vẫn nhỏ giọng nói tiếp, sau đó tà ác
cười cười:
" Dáng dấp ngươi quá xấu, không xứng với tiêu
chuẩn chọn chồng của bổn tiểu thư!
Xấu xí? Khuôn mặt Nguyệt Lưu Ảnh đầy vẻ sững sờ không
tin được, lần đầu tiên có người chê hắn xấu xí! Phản ứng ngay sau đó của hắn
chính là cuồng nộ, lại bắt lấy cổ tay Dạ Nguyệt Sắc, không tự chủ được siết
chặt, hắn rất tò mò tiêu chuẩn chọn chồng của nàng là gì, hắn đường đường là Tứ
hoàng tử mà không đạt tiêu chuẩn!
" Tiêu chuẩn chọn chồng của ngươi, nói ta nghe
xem!"
Thanh âm cuồng nộ thật dọa người, Vân Hoàng hậu nhíu
nhíu mày, khuôn mặt không biểu lộ gì, chăm chú nhìn hai người.
Đôi mắt hoa đào của Nguyệt Vô Thương híp lại, nhìn
lướt qua cổ tay đang bị Nguyệt Lưu Ảnh nắm chặt của Dạ Nguyệt Sắc, đôi mày nhíu
lại.
Dạ Nguyệt Sắc nhìn lướt qua một đám nữ nhân đang mong
trèo lên cây làm hoàng tước, cười lạnh nghĩ thầm, hôn nhân của nàng phải do
chính nàng làm chủ, đến cha nàng còn không nói gì, mấy lão nữ nhân trong cung
này có cớ gì mà khua tay múa chân, hôm nay nàng nhất định phải cho họ biết,
nàng không phải dễ mang đi cưới gả như vậy. Có lẽ sau hôm nay sẽ không còn kẻ
nào dám có ý tưởng lấy nàng làm vợ nữa.
" Tiêu chuẩn chọn chồng của ta sao?"
Dạ Nguyệt Sắc chậm rãi cười cười, ánh mắt không tự chủ
lóe lên vẻ tự tin tuyệt đối, trong nháy mắt khiến người ta cảm giác nàng là nữ
vương cao cao tại thượng! Ánh mắt nàng như có như không vô tình lướt qua Nguyệt
Vô Thương. Ánh mắt ấy khiến cho Nguyệt Vô Thương, vốn luôn nghĩ mình vô cùng tự
chủ cũng phải giật mình, trái tim bất giác run lên.
" Thứ nhất, diện mạo đẹp!"
Nói xong nàng không quên khinh bỉ liếc một lượt Nguyệt
Lưu Ảnh, rồi nói tiếp:
" Cho dù là thiên tư không quá suất sắc đến mức
người gặp người thích, hoa gặp hoa cười, thì ít ra cũng phải có bộ mặt mà bản
tiểu thư không chán ghét!"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Nguyệt Lưu Ảnh đen hơn một
phần.
"Thứ hai, nhân phẩm phải tốt!"
Dạ Nguyệt Sắc sung sướng nhìn khuôn mặt tối sầm của ai
đó, bản tiểu thư vốn lương thiện, cũng không thèm tìm ngươi báo thù, ai bảo
ngươi dâng mình lên tận cửa, tự mình rước nhục.
"Cái chính là phải chung thủy hết mực, đã đứng
núi này chớ ngó sang núi khác! Muốn kết hôn với bản tiểu thư, kiếp này chỉ có
thể lấy một người!"
Nàng vừa dứt lời, không chỉ có Nguyệt Lưu Ảnh giật
mình, mà ngay cả nụ cười trên mặt Nguyệt Vô Thương cũng cứng lại, chẳng qua so
với biểu hiện ngây ngốc của Nguyệt Lưu Ảnh, Nguyệt Vô Thương phản ứng nhanh
nhạy hơn, nhanh chóng nở nụ cười thấu hiểu. Hóa ra, đây mới chính là nguyên
nhân nàng giả ngu!
"Thứ ba, phải tuyệt đối nghe lời!"
Dạ Nguyệt Sắc thản nhiên nói:
"Lão bà nói ngồi tuyệt đối không được đứng, lão
bà nói đi về bên trái tuyệt đối không được đi sang phải!"
Mấy nữ nhân xung quanh không khỏi bị lời nói của Dạ
Nguyệt Sắc làm cho khiếp sợ. Nguyệt Vô Thương buồn cười liếc Dạ Nguyệt Sắc một
cái. Lại nhìn đến Nguyệt Lưu Ảnh đang trợn mắt há mồm không hiểu nữ nhân này
đang nói gì? Vân Hoàng hậu thần sắc hoảng hốt, nhưng cũng không ngăn cản Dạ
Nguyệt Sắc nói tiếp.
" Thứ tư, là điểm quan trọng nhất! Chính là sau
khi cưới, mọi tài sản đều do lão bà trông nom, hơn nữa nếu nhà trai đòi chia
tay thì tất cả tài sản của bên nhà trai đều thuộc về nhà gái!"
Dạ Nguyệt Sắc đảo tròn mắt, nhìn lại đám người lần
nữa, nói:
"Được rồi, tạm thời chỉ nói bấy nhiêu thôi!"
Vân Thanh Nghê là người phục hồi tinh thần trước tiên,
nàng nhìn Dạ Nguyệt Sắc, trong mắt hiện lên một tia hâm mộ, ngay sau đó liền
cúi đầu, không biết nghĩ cái gì. Nguyệt Vô Thương thủy chung tươi cười vui vẻ
nhìn Dạ Nguyệt Sắc, vô cùng sủng nịnh cưng chiều.
" Ngươi… ngươi…"
Nguyệt Lưu Ảnh kinh ngạc đến mức không nói được gì, nữ
nhân này sao có thể có những ý nghĩ kỳ quái như thế. Ngay sau đó, chân mày hắn
nhíu chặt, nghĩ đến tiêu chuẩn kén chồng kỳ quặc ấy, Nguyệt Lưu Ảnh chỉ cảm
thấy suy nghĩ hỗn loạn, tâm càng loạn hơn.
" Ta thì làm sao?"
Dạ Nguyệt Sắc sửng sốt, rút bàn tay đang bị Nguyệt Lưu
Ảnh nắm lấy, ngoài mặt nàng tươi cười nhưng trong lòng không cười, nhẹ giọng
nói:
" Xem ra, Tứ hoàng tử điện hạ đến một tiêu chuẩn
cũng không đạt được!"
Nói xong nàng nhìn Nguyệt Lưu Ảnh nở nụ cười rạng rỡ,
ung dung đi thẳng về chỗ của mình rồi ngồi xuống. Nàng cảm thấy tâm tình sung
sướng, cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, cảm nhận mùi rượu thơm mát chui
xuống cổ họng, nàng liền cầm bầu rượu lên, tiếp tục một mình uống hết.
Vân Hoàng hậu cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần,
nghiêm túc quan sát Dạ Nguyệt Sắc, lại thấy vẻ sững sờ vẫn còn trên khuôn mặt
con trai mình, bèn duyên dáng tươi cười. Sau đó Vân Hoàng hậu cười nói:
"Lời của Nguyệt Sắc chẳng qua chỉ là mấy lời vui
đùa riêng tư với Bổn cung cùng các vị tiểu thư ở đây mà thôi. Mọi người ở đây
nên giữ bí mật, không nên nhắc lại nữa…"
Nói xong, phương mâu bén nhọn quét qua đám người, ý đồ
uy hiếp không cần nói cũng biết! Ý nói mấy lời kia chẳng qua là lén lút nói ra
một chút thôi, không ai được tiết lộ ra ngoài. Dạ Nguyệt Sắc là người mà cả
Thái hậu cùng Hoàng hậu đều coi trọng, đã sớm nhận định nàng là chính phi của
Tứ hoàng tử, nếu mấy lời của nàng truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi
hoàng gia.
"Tôi không có nói đùa!"
Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên đứng lên, một tay cầm bầu
rượu, một tay cầm ly rượu, lắc lư đứng đậy. Uống mấy ly rượu, nàng đã có chút
say, đôi mắt mông lung mà chăm chú nhìn vào Vân Hoàng hậu, sau đó nói:
" Tôi cực kỳ nghiêm túc, hiểu rõ những gì mình
đang nói, nếu không đạt tiêu chuẩn, bổn tiểu thư nhất định sẽ không gả,
gả…"
Có chút say rượu, sắc mặt Dạ Nguyệt Sắc phớt hồng, đôi
môi phấn nộn cong lên, vẻ mặt vô cùng kiên định nhìn Vân Hoàng hậu.
Vân Hoàng hậu nghe xong, nụ cười trên mặt thiếu chút
nữa rớt xuống, đôi mắt phượng híp lại, nói với Dạ Nguyệt Sắc:
"Thì ra Dạ tiểu thư đã uống say, Bổn cung còn
đang nghĩ tại sao đại gia khuê tú như nàng mà lại ăn nói hồ đồ như vậy!"
Ngay sau đó, Hoàng hậu bảo mấy cung nữ bên cạnh:
" Còn không mau đỡ Dạ tiểu thư về Tướng phủ nghỉ
ngơi!"
Hai cung nữ bên cạnh gật đầu, đi tới chỗ Dạ Nguyệt
Sắc. Dạ Nguyệt Sắc thân hình lảo đảo nhìn hai cung nữ đang đi tới, giơ ly rượu
ngăn hai cung nữ lại:
" Không được tới đây…"
Nguyệt Vô Thương nhìn rượu nho tinh khiết trong chén,
lại nhìn khuôn mặt say rượu ửng hồng của Dạ Nguyệt Sắc, ánh mắt nồng đậm cưng
chiều, còn có vài phần hiếu kỳ.
Vân Hoàng hậu dù tức giận vẫn cực kỳ trấn định, trước
đó vẫn biết Dạ Nguyệt Sắc bất học vô thuật, ngang ngược càn rỡ, không nghĩ tới
nàng còn ăn nói điêu ngoa, uống chút rượu, say rồi làm loạn! Nếu không phải bà
vốn thông minh, biết tùy cơ ứng biến, thì việc hôm nay khó mà bưng bít được. Bà
quyết không để Ảnh Nhi cưới một nữ nhân như vậy.
Hai cung nữ đến bên Dạ Nguyệt Sắc, mỗi người nâng một
cánh tay của nàng, bầu rượu trong tay Dạ Nguyệt Sắc rơi xuống đất vỡ nát, vung
tay đẩy hai cung nữ ra, hô lên:
" Ta không say, không say…"
Hai cung nữ thấy Vân Hoàng hậu không nói gì, liền nhấc
tay Dạ Nguyệt Sắc kéo đi, đâu để ý đến nàng say hay không say. Nào ngờ Dạ
Nguyệt Sắc không biết lấy khí lực từ đâu, dùng sức dẫm lên chân hai người. Hai
cung nữ kêu lên đau đớn, vô thức buông Dạ Nguyệt Sắc ra, Dạ Nguyệt Sắc vừa được
tự do, thân thể lảo đảo bước đi, lại nói:
" Ta đã nói rồi, ta không có say…"
Nguyệt Vô Thương nhìn những mảnh vỡ rơi vãi đầy dưới
chân, lại thấy dáng vẻ say rượu lảo đảo của Dạ Nguyệt Sắc, nhíu nhíu đôi mày,
lo lắng cho cô nàng đang say rượu kia, sơ ý một chút sẽ dẫm lên mảnh vỡ. Mỗi
bước đi của Dạ Nguyệt Sắc, trái tim Nguyệt Vô Thương lại đập lên liên hồi.
" Đồ vô dụng!"
Vân Hoàng hậu quát lên một tiếng, hai cung nữ kia
hoảng sợ, cố nén đau đớn, cắn răng đứng lên, đi về phía Dạ Nguyệt Sắc, hung
hăng túm lấy cánh tay nàng, kéo đi.Dạ Nguyệt Sắc nhíu mày, chân mày Nguyệt Vô
Thương càng nhăn chặt hơn. Hàm răng nàng cắn chặt lấy phiến môi anh đào, giọng
nói mang theo men say cũng trở nên mềm nhũn:
" Đau!"
Ánh mắt nàng mang vẻ tội nghiệp nhìn về phía Nguyệt Vô
Thương, trong lòng cảm thấy vô cùng ủy khuất, lệ châu lấp lánh, đôi môi bị cắn
chặt in rõ dấu răng, lại thốt lên:
" Đau!"
Nguyệt Vô Thương cau mày nhưng chưa kịp làm gì, thì
Nguyệt Lưu Ảnh đứng bên cạnh nhìn dáng vẻ kia của Dạ Nguyệt Sắc, chỉ cảm thấy
nhịp tim đập liên hồi, giống như cái cau mày của nàng trực tiếp bóp chặt trái
tim hắn, khiến hắn nhói đau!
Hắn nhanh chân bước lên,vươn tay ra đẩy hai cung nữ
đi, phẫn nộ quát lớn:
"Các ngươi không biết nhẹ tay một chút sao?"
Sau đó cánh tay dài chụp tới, kéo Dạ Nguyệt Sắc đang
lảo đảo về phía mình. Dạ Nguyệt Sắc cố gắng nâng đôi mắt nặng trĩu lên, nhìn
nhìn bóng người mơ hồ trước mặt, cong đôi môi hồng lên ngửi ngửi. Nàng đột
nhiên cảm thấy có cái gì không đúng, liền đẩy Nguyệt Lưu Ảnh ra, sau đó lắc lư
một hồi mới đứng vững.
Trong lúc Dạ Nguyệt Sắc hoảng hốt, đôi mày Nguyệt Vô Thương
càng nhíu chặt, nhìn Dạ Nguyệt Sắc lảo đảo sắp ngã xuống, dưới chân nàng đầy
mảnh sứ vỡ, thiếu chút nữa là đứng không vững, nhưng rồi hắn cũng thở phào thấy
nàng cuối cùng cũng đứng lên được. Đáng thương nhất chính là chén dạ quang
trong tay Nguyệt Vô Thương, bị bàn tay hắn siết chặt, cái chén đã đầy vết nứt
vỡ, bồ đào mĩ tửu trong đó sóng sánh chảy tràn ra ngoài.
Nguyệt Lưu Ảnh nhìn Dạ Nguyệt Sắc vẫn đang lảo đảo,
lại nghĩ đến việc mình bị nàng đẩy ra, sắc mặt càng thêm tối sầm, lại tiến tới
chỗ Dạ Nguyệt Sắc, vốn đang lửa giận bừng bừng, nhưng nhìn đến khuôn mặt ửng
đỏ, đôi mắt mơ màng của nàng, lại không tự chủ được dịu dàng nói với nàng, âm
thanh lại nhiều thêm một phần dung túng:
" Nàng, sao không ngoan một chút!"
Vừa nói, hắn vừa bước tới gần Dạ Nguyệt Sắc, nào ngờ
lúc cách nàng hai bước, từ đôi môi đỏ của người nọ bỗng thốt lên:
"Không thích ngươi, không muốn ngươi, không được
tới đây…"
Đôi chân Nguyệt Lưu Ảnh tựa hồ mọc rễ cắm sâu xuống
đất, người say trong lúc vô ý thường nói thật, cho dù giọng nói của nàng vô
cùng quyến rũ, nhưng lại giống như vô số mũi tên nhọn, từ bốn phương tám hướng
xuyên thẳng qua trái tim hắn!
Ngày đó ở Hoa Đào tự, hắn đã biết nàng hình như ghét
hắn, nhưng hắn vẫn tự an ủi mình, đó là nàng giả bộ không thích để câu dẫn
mình, sau hắn cũng hiểu, nàng ghét hắn, có điều lại không nghĩ nàng ghét hắn
đến mức này, nghĩ tới nàng ghét mình, lòng hắn đau như cắt.
Chợt giật mình nhận ra, thì ra, tình yêu không chỉ có
vui vẻ mê luyến, mà còn có nỗi đau…
Dạ Nguyệt Sắc cũng chẳng thèm để mắt tới vẻ đau đớn
trên gương mặt Nguyệt Lưu Ảnh, đôi mắt say mông lung chăm chú tìm tòi trong đám
người, nàng nhìn qua nhìn lại, mãi đến khi nhìn thấy bóng bạch y thân thuộc,
chân mày mới giãn ra, nhìn về phía người nọ cười xán lạn, lắc lắc thân thể,
vươn tay về phía người nọ, lại tựa hồ đột nhiên nghĩ tới cái gì, cắn môi yếu ớt
thì thầm:
" Nguyệt Nguyệt, ôm!" (♥o♥)/
Nụ cười trên mặt Nguyệt Vô Thương rạng rỡ như hoa đào
nở trong gió xuân, cực kỳ mỹ lệ, khóe môi cong lên đầy sủng nịnh, buông chén Dạ
quang trên tay ra, trong nháy mắt đã đến trước mặt người nào đó, cánh tay dài
vươn ra, ôm lấy giai nhân nhuyễn ngọc ôn hương vào lòng!
Cho dù nhiều năm sau nghĩ lại, Nguyệt Vô Thương cũng
không hề hối hận việc nàng cứ thế đầu độc hắn, vì đôi mắt mông lung này, vì
khuôn mặt ửng đỏ men say này, hình bóng nàng sẽ vĩnh viễn in sâu trong tâm khảm
hắn, không thể phai mờ. Khiến hắn hoàn toàn quên đi ước nguyện ban đầu.
Vân Hoàng hậu cảm thấy mọi việc đã xảy ra ngoài tầm
tay mình, phượng mâu lóe lên giận giữ. Rốt cuộc, nụ cười thường trực trên khuôn
mặt mẫu nghi thiên hạ cũng không giữ được nữa.
"Còn ra thể thống gì nữa!"
Hoàng hậu bực tức hét lên, mọi người kinh sợ rối rít
cúi đầu, lại nhìn thoáng qua chỗ Dạ Nguyệt Sắc, không khỏi có chút hả hê.
Dạ Nguyệt Sắc giật mình dựa hoàn toàn vào người Nguyệt
Vô Thương, cả người mềm nhũn tựa vào lồng ngực ấm áp của hắn. Đôi mắt Nguyệt Vô
Thương híp lại, thế nhưng lại hoàn toàn phớt lờ lời của Vân Hoàng hậu.
Khuôn mặt Nguyệt Lưu Ảnh tràn ngập đau đớn, bối rối,
mê loạn, hôm nay hắn mới phát hiện ra, người mà hắn yêu, lại cùng với hoàng
thúc kính yêu của hắn… bọn họ, bọn họ sao có thể làm như thế với hắn?! Bàn tay
nắm chặt thành quyền đến mức trắng bệch, nổi lên gân xanh, hắn phải cố hết sức
mình mới không bước lên, đoạt lấy người nọ mang về! (=.=)’
" Nguyệt Nguyệt…"
Dạ Nguyệt Sắc mơ mơ hồ hồ, lẩm bẩm một tiếng, đầu nàng
cọ cọ trên ngực Nguyệt Vô Thương.
" Ta đây!"
Nguyệt Vô Thương ôm thật chặt người trong lòng, động
tác vô cùng nhẹ nhàng, sợ nàng ngã xuống, lại sợ làm đau nàng, giơ tay nhấc
chân đều hết sức nhẹ nhàng, lại đầy vẻ sủng nịnh cưng chiều khiến không biết
bao nhiêu cô gái ghen tị.
Nhìn hai người không coi ai ra gì, thản nhiên âu yếm
nhau trước mắt, Vân Hoàng hậu không khống chế được tâm tình nữa, liền cầm ly
rượu trên bàn lên ném xuống, bực bội la lên:
" Còn ra thể thống gì, còn ra thể thống gì!"
Dạ Nguyệt Sắc nghe thấy tiếng ly vỡ, liền không kiên
nhẫn lẩm bẩm:
" Nguyệt Nguyệt, thật ồn ào…"
" Chúng ta đi thôi!"
Lời nói dịu dàng đến mức người ta nghe mà mềm nhũn,
dáng vẻ mỹ lệ say lòng người, bạch y sáng chói như thần tiên, khóe miệng vẫn
mỉm cười vô cùng ngọt ngào, khom lưng xuống bế người đẹp lên, nhẹ nhàng giữ
chặt cô gái vì say rượu mà toàn thân rực hồng vô cùng quyến rũ trong ngực. Hắn
ưu nhã cất bước rời đi, thờ ơ bước qua Vân Hoàng hậu đang cuồng nộ, thờ ơ bước
qua khuôn mặt tối đen của Nguyệt Lưu Ảnh, cũng bỏ lại sau lưng vô số hoa si nữ
nhân…
Nhìn nụ cười của hắn, nhìn vẻ dịu dàng của hắn, không
ngờ hắn lại cưng chiều một nữ nhân như thế, xem ra đời này hắn sẽ chỉ có một
mình nàng.
Vân Thanh Nghê nhìn bóng lưng hai người, trong mắt
tràn ngập hâm mộ, khẽ mỉm cười, nhưng sự phẫn nộ trong nàng cũng bừng lên khiến
thân hình nàng có chút run rẩy, ưu thương tràn ngập khóe mắt.
Vân Hoàng hậu giận giữ không kiềm chế được nhìn hai
người rời đi, hai tay xoa xoa trán, thốt lên:
" Đạo lý ở đâu, mặt mũi còn đâu…"
Đôi tay nắm chặt của Nguyệt Lưu Ảnh từ từ buông ra,
máu tươi cũng tràn ra theo, móng tay nhuốm đầy máu. Hắn tựa hồ cũng không nhận
ra, từ từ cất bước rời đi, hắn đi đến đâu máu tươi chảy đến đó, nhỏ từng giọt
xuống nền đất.
Mọi việc bắt đầu từ giờ khắc này, lặng lẽ biến hóa…
Yến hội chọn phi vui vẻ mở ra, lại kết thúc trong thất
bại, hai nam chủ lần lượt rời đi, còn chọn phi cái gì nữa. Vân Hoàng hậu giận
dữ nói:
" Khởi giá hồi cung!"
Bọn cung nữ thái giám liền luống cuống tay chân đỡ
Hoàng hậu đi, cả đám thiên kim đại thần hai mắt nhìn nhau, thấy hoàng hậu nương
nương đã xa giá về cung, thế này chẳng phải các nàng một chút cơ hội thể hiện
cũng không có sao? Trong lòng không khỏi oán trách Dạ Nguyệt Sắc.
" Này, Dạ tiểu thư có thật là uống rượu kém như
vậy không, hay là cố ý để thân cận với Vương gia?"
Úc Khả Nhân chanh chua nói, ý đồ bắn mũi tên thù hận đến
Dạ Nguyệt Sắc.
Các nàng khác cũng vội vàng phụ họa:
" Đúng vậy, ta cũng nghĩ vậy!"
"Quả thật đúng như lời đồn, nàng ta cố tình câu
dẫn Tứ hoàng tử, lại còn mơ ước Vương gia!"
Một người bắt đầu trước, những người khác cũng không
còn cố kỵ, bắt đầu râm ran bàn luận. Vân Thanh Nghê nhăn nhăn đôi mày, chậm rãi
đứng dậy, nàng lên tiếng át hết mấy lời của đám nữ nhân, giọng điệu nhẹ nhàng
mát lạnh vô cùng động lòng người:
" Đừng có nói xấu sau lưng người khác!"
Dù sao thân phận nàng vẫn vô cùng cao quý, mọi người
vừa thấy người lên tiếng là quốc cựu chi nữ, liền rối rít ngừng nói, lại có kẻ
có lá gan lớn, khinh thường liếc Vân Thanh Nghê một cái, thốt lên:
" Chỉ tiếc, ai đó vẫn bị người ta đoạt mất danh
tiếng!"
Đôi mắt đẹp của Vân Thanh Nghê nhàn nhạt quét qua Úc
Khả Nhân một cái, không để ý đến nàng ta, liền kêu người chuẩn bị xe ngựa về
phủ.
Không ai còn hứng thú nói gì nữa, tất cả nhanh chóng
giải tán.
Sau một hồi hồ hồ nháo nháo, tất cả ngược lại lại thấy
yên tâm hơn một chút, ít nhất tạm thời không có ai trúng cử, vậy thì tất cả mọi
người vẫn còn cơ hội. Hơn nữa, trải qua lần gây chuyện này, có vẻ Dạ Nguyệt Sắc
sẽ bị loại.
Say rượu tỉnh lại, Dạ Nguyệt Sắc phát hiện mình đã về
đến nhà, nàng vuốt vuốt tóc băn khoăn, hôm qua sau khi mắng cho Nguyệt Lưu Ảnh
một hồi xong, chuyện còn lại nàng không nhớ gì cả, yến hội chọn phi kết thúc
thế nào nhỉ?
Dạ Nguyệt Sắc đẩy cửa ra, liền thấy Đỗ Quyên bưng đồ
rửa mặt đang chờ ngoài cửa, nàng ta ngăn Dạ Nguyệt Sắc lại nói:
- Ây da, tiểu thư, người không rửa mặt lại định đi
đâu?
- Tắm rửa gì nữa, ta đang vội đây!
Dạ Nguyệt Sắc vòng qua Đỗ Quyên, vừa chạy vừa nói.
Đỗ Quyên vội vàng kéo Dạ Nguyệt Sắc lại, tiểu thư nhà
nàng chẳng lẽ hồ đồ rồi sao?
- Tiểu thư, người còn chưa búi tóc, cũng chưa thay y
phục, còn định đi đâu?
Dạ Nguyệt Sắc hai tay vò đầu, nhìn vẻ cố chấp trên mặt
Đỗ Quyên, bèn nói:
- Được rồi, được rồi, ngươi nhanh tay lên một chút!
Sau đó nàng quay lại phòng, mặc cho Đỗ Quyên rửa mặt
chải đầu, lại hỏi:
- Ta từ Bán Nguyệt Tuyền trở về khi nào?
- Tối hôm qua!
Đỗ Quyên vừa chải đầu cho Dạ Nguyệt Sắc vừa nói, đôi
mắt đảo qua đảo lại, dù sao lão gia đã ra lệnh, không cần biết dùng phương pháp
gì, cũng nhất định không cho tiểu thư ra khỏi cửa.
- Người nào đưa ta về?
Dạ Nguyệt Sắc vuốt vuốt huyệt thái dương vẫn đang mơ
hồ đau, nghĩ mãi không ra sau khi nàng uống say đã xảy ra chuyện gì.
- Cái đó…
Đỗ Quyên cuốn tóc Dạ Nguyệt Sắc lên, lại lấy một cây
trâm ngọc bích Dạ Nguyệt Sắc thích nhất cài tóc cho nàng, lắp ba lắp bắp trả
lời:
- Chuyện này, chuyện này, tiểu thư, em cũng không rõ
người nào đưa người về!
- Thật không?
Dạ Nguyệt Sắc đứng dậy, cau mày nhìn Đỗ Quyên, nha đầu
này còn dám lừa gạt nàng? Chuyện này tuyệt đối có vấn đề, Dạ Nguyệt Sắc liền
đổi một bộ y phục giản dị, lại đi rửa mặt.
Đỗ Quyên một mực đi sau Dạ Nguyệt Sắc, hai bàn tay
siết chặt, dáng vẻ vô cùng nôn nóng, lão gia không ngăn được tiểu thư, lại đem
nhiệm vụ khó khăn này giao cho nàng, nàng nào phải là đối thủ của tiểu thư.
- Được rồi, không có việc gì đâu!
Dạ Nguyệt Sắc xoa xoa đầu Đỗ Quyên, sau đó cất bước
đi:
- Để ta ra ngoài xem một chút, chẳng phải sẽ biết ngay
sao!
- Ai, tiểu thư…
Đỗ Quyên thấy không thể ngăn được Dạ Nguyệt Sắc, liền
nhanh chân chạy đi mật báo.
Dạ Nguyệt Sắc mới đi tới tiền thính, liền thấy cha
nàng cùng bốn vị mẫu thân ngăn ở trước cửa, nghi ngờ trong lòng càng trỗi dậy,
không khỏi băn khoăn suy đoán hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bọn họ không
cho nàng ra khỏi cửa, chắc chắn bên ngoài đã xảy ra đại sự gì rồi, hơn nữa,
việc này nhất định có liên quan tới nàng.
- Sắc Sắc, hôm nay con dậy sớm nha!
Dạ Thiên vuốt vuốt chòm râu, mỉm cười nhìn Dạ Nguyệt
Sắc, lại bị ánh mắt hoài nghi của Dạ Nguyệt Sắc đảo qua, Dạ Thiên bèn ho nhẹ
hai tiếng, nói:
- Ta cùng mấy mẫu thân của con ra ngoài tản bộ một
chút!
Bốn vị mẫu thân đồng loạt gật đầu phụ họa, Dạ Nguyệt
Sắc hoài nghi nhíu mày nhìn Dạ Thiên hỏi:
- Con còn chưa hỏi người ngăn ở cửa làm cái gì?
Dạ Nguyệt Sắc mỉa mai nhìn Dạ Thiên, lại càng muốn ra
ngoài.
- Hơn nữa, cha, cha đưa mấy vị mẫu thân của con đi dạo
chỗ nào không đi, lại đi dạo quanh cửa tướng phủ, thật quá không lãng mạn!
Dạ Nguyệt Sắc lại hướng Dạ Thiên nói tiếp:
- Hoa sen dưới hồ nở rất đẹp, đến đó tản bộ cũng không
tệ nha!
Nói xong, nàng vòng qua Dạ Thiên, đi về phái đại môn,
Dạ Thiên vội vàng kéo tay Dạ Nguyệt Sắc lại nói:
- Sắc Sắc, bên ngoài trời nắng lắm, mẫu thân của con
đã chuẩn bị canh hoa sen giải nhiệt rồi, chúng ta cùng nhau ăn rồi nói chuyện
được không…
Dạ Nguyệt Sắc nhìn dáng vẻ quái lạ của cha mình, bực
tức nói:
- Phụ thân, bên ngoài có chuyện gì không bằng cha cứ
nói cho nữ nhi biết đi, đằng nào thì con cũng biết mà!
- Sắc Sắc à…
Dạ Thiên cười gượng hai tiếng, lại nhìn đôi mắt trong
sáng phân minh của Dạ Nguyệt Sắc, phảng phất như soi thấu tất cả, bèn nuốt
những lời nói dối lại, từ tốn nói:
- Sắc Sắc, Nguyệt Quốc anh tài vô số, dạng nam nhân
nào mà chẳng có…
Dạ Thiên tự nhiên đã biết mọi việc xảy ra tối qua tại
Bán Nguyệt Tuyền, lại biết người đưa Dạ Nguyệt Sắc về chính là Nguyệt Vô
Thương. Dạ Thiên thở dài, lão nhìn không thấu nam tử đẹp đến yêu dị kia, sau
khi Chiêu Đức đế đăng cơ, hắn là người con duy nhất của Tiên hoàng còn sống đến
giờ. Mặc dù hắn không hề tham dự việc triều chính, nhưng Dạ Thiên vẫn cảm thấy
hắn vô cùng thâm bất khả trắc, không thể nhìn thấu.
- Ý của phụ thân là gì?
Dạ Nguyệt Sắc nhíu mày, chẳng lẽ sau khi nàng say,
Nguyệt Nguyệt đã chọn nữ nhân khác? Hay là hắn nghe xong tiêu chuẩn kén chồng
của nàng rồi kinh hãi, rốt cuộc đã chọn nữ nhân khác? Hay là Vân Hoàng hậu đã
gả Vân Thanh Nghê cho hắn? Hay là, hay là…
Dạ Nguyệt Sắc lập tức vội vã chạy ra khỏi tướng phủ,
cảm thấy thực quá đáng, hắn một tiếng cũng không nói, lại dám chọn nữ nhân khác.
Sau một hồi, nàng tức khí hầm hầm chạy tới Cẩm Nguyệt
vương phủ, thị vệ canh cửa nhìn thấy nàng liền nói:
- Dạ tiểu thư, Vương gia không có nhà, cả đêm hôm qua
Vương gia không về nhà!
Hắn cư nhiên cả đêm không về nhà? Dạ Nguyệt Sắc càng
thêm kích động, vô cùng phẫn nộ chạy tới Tô Mạc, xa xa nhìn thấy Nam Uyên đang
đứng dựa cửa, bên cạnh tựa hồ còn có một nữ nhân nữa. Dạ Nguyệt Sắc bèn nhanh
chân chạy đến, chất vấn Nam Uyêm:
- Vương gia của ngươi đâu?
Nam Uyên lơ đãng nhìn Dạ Nguyệt Sắc đang tức giận, dù
không tình nguyện vẫn phải tỏ ra cung kính nói:
- Nhà của Vương gia không phải ở chỗ này!
- Vậy hắn ở chỗ nào?
Dạ Nguyệt Sắc lại hỏi, Nam Uyên càng nhíu chặt đôi
mày, dáng vẻ muốn nói lại thôi, khiến Dạ Nguyệt Sắc càng thêm bồn chồn lo lắng.
Nữ nhân xiêm y tươi đẹp diễm lệ đứng bên Nam Uyên bỗng
thốt lên:
- Ta đã nói với vị tiểu ca này rồi, vương gia đang ở
“Thiên Hương lâu” nhà ta, chẳng qua hắn không tin…
Không đợi nữ nhân kia nói hết lời, Dạ Nguyệt Sắc liền
vội vã chạy đi, “Thiên Hương lâu” kia chẳng phải là thanh lâu sao? Dạ Nguyệt
Sắc bực tức nắm chặt tay lại, trong lòng tràn ngập lửa giận! Cả đêm không về,
hóa ra là đi trêu hoa ghẹo nguyệt!
Dạ Nguyệt Sắc cứ thế một đường chạy thẳng tới Thiên
Hương lâu. Đến nơi, nàng nhìn mấy chữ Thiên Hương lâu rực rỡ trước cửa, lại bất
thần do dự dừng lại, hắn ta cả đêm không về khiến cho nàng vô cùng giận dữ! Có
điều, tại sao nàng phải giận dữ chứ? Nàng đứng đó nhăn mi nhíu mày, trong lòng
cực kỳ rối rắm.
Chính là đang trong lúc nàng vô cùng rối bời, một
giọng nói vô cùng đáng ghét lại vang lên bên tai nàng khiến nàng càng nhíu chặt
đôi mày.
- Ôi, đây chẳng phải là Dạ đại tiểu thư hay sao?
Trước cửa Thiên Hương lâu đúng là Tần Khuynh, dáng vẻ
nàng ta vẫn luôn điềm đạm đáng yêu như thế, có điều ánh mắt nhìn Dạ Nguyệt Sắc
lại vô cùng ác độc, thốt lên:
- Tại sao mới sáng sớm mà Dạ đại tiểu thư lại đến
Thiên Hương lâu thế này? Để ta đoán nhé! Có phải là vì đi tìm Cẩm Nguyệt Vương
gia hay không? Ha ha… (=.=)’
Tiếng cười vui sướng khi người khác gặp họa rơi vào
tai Dạ Nguyệt Sắc khiến nàng cảm thấy vô cùng chói tai, Dạ Nguyệt Sắc nhíu mày
nhìn thẳng mặt Tần Khuynh, nàng không lý giải nổi việc đi đâu cũng chạm mặt con
hồ ly tinh này.
- Ai da, vương gia đêm qua mệt mỏi, không chừng không
có khí lực gặp ngươi đâu!
Tần Khuynh đôi mắt lóe lên nét cười rạng rỡ, nhìn
thẳng lại Dạ Nguyệt Sắc, tay nâng lên vuốt vuốt tóc, lại ý vị thâm trường nói
tiếp:
- Ta cũng mệt mỏi rồi, không thể tiếp chuyện với Dạ
tiểu thư được nữa!
Nói xong bèn không để ý đến Dạ Nguyệt Sắc nữa, quỷ dị
tươi cười xoay người đi vào Thiên Hương lâu…