Cả
đêm Dạ Nguyệt Sắc ngủ say, tự nhiên không hay biết gì, đêm qua hai đại mỹ nhân
vừa đánh lớn một trận. Nàng trở người choàng tay thấy bên cạnh đã sớm không có
bóng dáng của người nào đó, trong lòng hơi có chút thất vọng, chẳng qua chỉ hơi
mất mác, vừa vô tâm vô phế chạy ra sân.
Còn
chưa tới đình giữa hồ, lại nghe thấy giọng nói quen thuộc, “Ngày mai ‘hội trăng
rằm’ Dạ tiểu thư muốn mời khách tại sơn trang nghỉ mát, hôm nay phần lớn được
mời đều là các vị thiên kim trong phủ của các vị đại nhân trong triều, mẫu hậu
không thấy Dạ tiểu thư, đặc biệt muốn ta tới xem một chút!”
Tên
nhân yêu này chạy tới làm gi? Dạ Nguyệt Sắc chậm rãi đi đến, lại nghe thấy cha
nàng nói: “Tiểu nữ thỉnh thoảng nhiễm phong hàn, sợ không thể đi yến hội ‘trăng
rằm’ rồi……..” Nói xong vừa lắc đầu, khẽ thở dài.
Nguyệt
Nguyệt nghe được điều này đột ngột dừng bước, ‘Yến hội trăng rằm’?? Trong mắt
có chút nghi ngờ, ẩn mình ở sau cây cột ở hành lang, tiếp tục quang minh chính
đại nghe lén.
“ Như
vậy, Tiểu Đức Tử vào cung truyền thái y….” Nguyệt Lưu Ảnh quay snag phân phó
thái giám bên cạnh, sau đó vẻ mặt cộng thêm biểu hiện đáng tiếc nói: “Nếu Dạ
tiểu thư nhiễm phong hàn, vậy chỉ có thể trì hoãn yến hội là được….”
Nguyệt
Lưu Ảnh tràn đầy thần sắc ân cần, trong lòng nàng không nhịn khỏi nghi ngờ, hôm
qua thấy Dạ Nguyệt Sắc còn một bộ dáng vui vẻ, hạ thủ nặng như vậy, chỉ thấy
trên cánh tay hắn đều là vết nhéo bầm tím, trong mắt bỗng thoáng qua một nét
gian xảo, ánh mắt liếc qua Dạ Thiên, chỉ sợ lão hồ ly này không muốn để cho Dạ
Nguyệt Sắc gả cho hắn.
“Không
nên phiền toái!” Dạ Thiên đưa tay ngăn lại Tiểu Đức Tử muốn đi truyền thái y,
khẽ vuốt râu trên mặt nói với Nguyệt Lưu Ảnh: “Có thể nào chỉ bởi vì tiểu nữ
thân thể trong người khó chịu, hủy bỏ hội yến, đắc tội chúng thiên kim của các
Đại nhân khác, như vậy coi như tội lỗi lớn!”
Dạ
Thiên nói xong trong lòng thầm nghĩ, nếu như Nguyệt Lưu Ảnh cố ý muốn vì Dạ
Nguyệt Sắc trì hoãn lần yến chọn phi này, như vậy chính là muốn các đại nhân
khác sinh ra oán hận đối với tướng phủ!
Sắc
mặt Nguyệt Lưu Ảnh nhất thời có chút khó coi, lão cho là Dạ Nguyệt Sắc không đi
yến chọn phi, hắn sẽ không lấy được nàng?? Nguyệt Lưu Ảnh tức giận bừng bừng
trong người nhưng lại cười nói: “Dạ tướng gia nghiêm trọng rồi, lấy uy danh và
cống hiến của Dạ tướng gia ở trong triều, Dạ tiểu thư chính là hòn ngọc duy
nhất trên tay Dạ Tướng gia, đừng nói là từ chối mấy ngày, ngảy cả để cho các
nàng ấy đợi một chút cũng là hợp tình hợp lý!”
Dạ
Thiên nhíu mi, một lần nữa quan sát kĩ lưỡng Nguyệt Lưu Ảnh, tiếp tục vuốt râu,
thản nhiên nói: “Nếu Tứ hoàng tử cố ý muốn cho tất cả thiên kim của các đại
nhân chờ tiểu nữ lành bệnh, hạ quan cũng không thể nói chữ không nữa!”
Dạ
Thiên râu mép nhếch lên, chính ngươi muốn bọn họ chờ, cùng hắn nữa phần quan hệ
cũng không có. Trong quá khứ bảo bối Sắc Sắc nhà ta có thời gian theo đuổi
ngươi, ngươi còn khinh thường không thèm ngoảnh lại, vậy tại sao, hôm nay muốn
cưới bảo bối của ta, hai chữ……….không có cửa đâu!
Nguyệt
Lưu Ảnh suy cho cùng đâu thể bì kịp lão Dạ Thiên đa mưu túc trí, sắc mặt
nhất thời có chút hổ thẹn, nắm chặt quả đấm nổi gân xanh, đủ để chứng minh hắn
lúc này rất tức giận!
Dạ
Nguyệt Sắc núp ở phía sau cây cột, nghe được cảm thấy hơi khó hiểu, kết luận
chính là, đám người trong cung kia rất muốn để nàng đến yến hội ‘trăng rằm’ cái
gì đó kia, mà cha nàng tựa hồ cực lực không muốn cho nàng đi! Chẳng qua có tên
nhân yêu ở đây, nàng mới không muốn đi đâu!
Dạ
nguyệt Sắc nhìn Nguyệt Lưu Ảnh ngồi ở trong đình, mặc dù dáng dấp không tệ, chỉ
là nàng không hề thích hắn! Đại khái nhất thời nàng không có hứng thú nghe lén
nữa, sau đó mệt mỏi xoay người chuẩn bị rời đi………
“Như
vậy, lần này yến chọn phi cũng đồng thời là vì hoàng thúc mà chuẩn bị, để tỏ
lòng tôn kính đối với Dạ tướng gia, Ảnh chỉ có thể đem yến chọn phi trì
hoãn………..”
Tiếng
cười của Nguyệt Lưu Ảnh truyền đến tai của Dạ Nguyệt Sắc có chút chói tai, lần
này yến chọn phi chỉ có thể vì hoàng thúc mà chuẩn bị?? Hoàng thúc hắn không
phải là Nguyệt Nguyệt sao! Dạ Nguyệt Sắc nhất thời kích động, choáng nha bọn nữ
nhân này trong cung ăn no không có việc gì làm, một ngày trôi tựa niên kỷ, mới
lấy hôn sự người khác làm thú vui! Quả thật chỉ có thể nhẫn nại nhưng tuyệt đối
không thể nhẫn nhục!
Còn
có Nguyệt Nguyệt, lại dám trốn nàng đi thân cận, thật là quá đáng.
Nếu
nói xúc động là ma quỷ, Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên xoay người chạy đến trong đình,
nói một câu: “Các người, thật là quá đáng!”
Hai
người nhìn Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên xuất hiện, Dạ Thiên bất đắc dĩ ôm trán, thật
không có tiền đồ rồi! Ai!
Nguyệt
Lưu Ảnh trong mắt đột nhiên nổi lên ý cười, nhìn Dạ Nguyệt Sắc nói: “Xem ra Dạ
tiểu thư thỉnh thoảng nhiễm phong hàn cũng không nặng lắm! Ngày mai có thể tham
gia yến hội, miễn cho tất cả băn khoăn trong lòng Ảnh!”
Dạ
Nguyệt Sắc nhìn Nguyệt Lưu Ảnh cười đến sung sướng, trong lòng càng thêm phẫn
uất, đột nhiên mỉm cười rực rỡ đi đến bên người của Nguyệt Lưu Ảnh, bàn tay nhỏ
bé đưa đến bên phần thịt non trên cánh tay của Nguyệt Lưu Ảnh, ngón tay dùng
sức một chút nhéo một cái, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong thầm nói: “Thật là
không nhớ lâu…..”
Nguyệt
Lưu Ảnh nhướn mày, nữ nhân này đặt biệt chọn nơi hôm qua bị nhéo mà nhéo tiếp,
nhất thời tròng mắt xinh đẹp nhíu lại, bên trong tựa hồ cũng ánh lên một chút
thủy quang, cắn răng chịu đựng. Bất tri bất giác, đối với một người không biết
cầm kỳ thi họa, không có phẩm chất không giỏi nữ công gia chánh lại một tia
dung túng!
Dạ
Thiên khẽ cau mày, nhắc nhở Dạ Nguyệt Sắc: “Sắc Sắc, không được vô lễ!”
Dạ
Nguyệt Sắc mím mím môi, dùng sức bấm Nguyệt Lưu Ảnh một cái, sau đó không cam
lòng buông tay, ánh mắt hung hăng trợn mắt nhìn Nguyệt Lưu Ảnh một cái.
Nguyệt
Lưu Ảnh nhíu mày, cánh tay còn lại vuốt vuốt cánh tay bị nhéo đến mất cảm giác
kia, ôn hòa nói với Dạ Thiên: “Không sao……..”
“Không
biết cần bao nhiêu thời gian chuẩn bị lúc nào thì có thể lên đường, tới hội
yến, mọi người đang chờ nàng!”Nguyệt Lưu Ảnh nhíu mày nhìn Dạ Nguyệt Sắc hỏi.
Dạ
Thiên nâng trán, quay lại phía quản gia cách đó không xa nói: “Đi chuẩn bị xe
ngựa!”
“Không
cần, hết thảy Ảnh đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ đợi Dạ tiểu thư cùng với ta đến
‘Yến hội trăng rằm’!” Nguyệt Lưu Ảnh ngăn lại Dạ Thiên, sau đó nhíu mày nhìn Dạ
Nguyệt Sắc đang tức giận, trong mắt ánh lên niềm vui chính hắn cũng không phát
hiện ra.
Dạ
Nguyệt Sắc đi ở đằng trước, Nguyệt Lưu Ảnh vui sướng đi theo phía sau nàng, chỉ
có Dạ Thiên hơi lo lắng, ngay sau đó lại cười cười. Có Nguyệt Vô Thương ở đó,
ông cũng không phải lo lắng Sắc Sắc sẽ gả cho Nguyệt Lưu Ảnh.
Gả
cho Nguyệt Lưu Ảnh không phải là không tốt, chẳng qua Thái hậu hiện giờ, hoàng
hậu đều là người của Vân gia, Sắc Sắc gả cho Nguyệt Lưa Ảnh chỉ sợ phải làm đồ
cưới cho người khác!
Dạ
Nguyệt Sắc đi tới xe ngựa trước mắt, thấy bên cạnh xe ngựa là một thái giám
được huấn luyện nghiêm chỉnh đang cung kính ngồi chồm hổm ở bên xe làm bàn đạp,
Dạ Nguyệt Sắc nhíu nhíu mày, liếc mắt khinh thường nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, từ bên
kia phóng khoáng lên xe ngựa!
Ánh
mắt Dạ Nguyệt Sắc như vậy khiến Nguyệt Lưu Ảnh hết sức khó chịu, một cước đá
văng thái giám ngồi trên mặt đất, cũng trèo lên xe ngựa!
Xe
ngựa lộc cộc đi về phía trước, Dạ Nguyệt Sắc nhắm mắt lại không muốn để ý tới
Nguyệt Lưu Ảnh. Điều này làm cho sắc mặt của Nguyệt Lưu Ảnh càng khó coi, một
tay túm lấy Dạ Nguyệt Sắc kéo đến bên cạnh, trong mắt một mảng tức giận, “Dạ
Nguyệt Sắc, biểu hiện của nàng như thế là sao?”
Dạ
Nguyệt Sắc từ trong tay Nguyệt Lưu Ảnh tránh ra, vẻ mặt lạnh nhạt cầm khăn tay
xoa xoa chỗ bị Nguyệt Lưu Ảnh nắm lấy, sau đó vươn tay ném bỏ qua cửa sổ xe
ngựa.
Một loạt
động tác khiến cho sắc mặt Nguyệt Lưu Ảnh càng thêm khó nhìn, vẻ mặt thay đổi
không ngừng, còn chưa kịp nổi giận lại nghe Dạ Nguyệt Sắc khinh thường nói,
“Ngựa tốt còn chưa ăn xong, xem biểu hiện ngươi hôm nay…….”
Dạ
Nguyệt Sắc đột nhiên nhẹ nhàng cười nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, trong mắt thoáng qua
một tia đắc ý, chậm rãi từng chữ từng câu nói: “Quả nhiên là súc sinh không
bằng!”
“Ngươi!”
sắc mặt Nguyệt Lưu Ảnh đã cực kỳ khó coi, lúc này lại hơi ngần ngừ, căn bản là
không tìm ra lời ứng đối. Không sai, trước kia hắn chán ghét đến gần Dạ Nguyệt
Sắc, chán ghét bộ dạng theo đuôi của nàng, vô luận là đến bất cứ nơi nào cũng
thấy nàng, chán ghét âm hồn bất tán là nàng, chán ghét nàng lộ vẻ háo sắc hướng
về hắn!
Nhưng
mà, hôm nay nàng dùng ánh mắt chán ghét nhìn, làm cho ngực hắn giống như bị ai
đó siết chặt, đè nén như vậy, làm cho hắn không thở nổi…….
Dạ
nguyệt Sắc thấy nét mặt của Nguyệt Lưu Ảnh thay đổi, tựa hồ lúc này cũng không
tính để ý tới nàng, tự nhiên trở lại ngồi đối diện, quả thật chính là chán ghét
nhìn nhau. Vì vậy nhắm mắt lại mà suy nghĩ, không để ý tới Nguyệt Lưu Ảnh nữa.
Sau
khi đến sơn trang nghỉ mát “Bán Nguyệt Tuyền” (*), Dạ
Nguyệt Sắc không kịp chờ nhảy xuống xe ngựa, hành lý còn ở trong xe ngựa của
Nguyệt Lưu Ảnh, vui sướng đi vào bên trong.
(*)“Bán
Nguyệt Tuyền”: Bán nguyệt: Đêm trăng tròn giữa tháng; Tuyền: dòng sông, dòng
suối..
Vừa
tiến vào bên trong liền có thể cảm giác được không khí mùa hè mát mẻ tràn ngập,
hết sức sảng khoái. Quan sát bố tri bên trong một chút, cầu nhỏ có nước chảy,
ánh nắng trưa xuyên qua lá cây hiện trên dòng thác rất kì diệu, một Sơn Trang
rất khác biệt, rất để lại ấn tượng trong lòng người.
Nguyệt
Lưu Ảnh tự nhiên không có tâm tình thưởng thức cảnh trí trước mắt, mặt xanh mét
nhìn nữ nhân phía trước bỏ hắn lại trong xe, phẫn hận cắn răng.
“Tứ
hoàng tử, hoàng hậu nương nương mời ngày cùng Tướng Dạ tiểu thư đến hoa
viên!”Cung nữ bên cạnh thấy vẻ mặt Nguyệt Lưu Ảnh không tốt, nhẹ nhàng nói.
Nguyệt
Lưu Ảnh gật đầu, đi lên phía trước nắm cánh tay Dạ Nguyệt Sắc, đi tới hướng hoa
viên.
“Này,
tên nhân yêu nhà ngươi đang làm gì đó!” Đột nhiên lại xuất hiện, khiến Dạ
nguyệt Sắc lảo đảo một cái, cho đến khi nắm được y phục Nguyệt Lưu Ảnh mới đứng
vững, bực mình mắng ra cũng đủ làm cho Nguyệt Lưu Ảnh giận đến run người.
“Ta
nói rồi, không được gọi ta như vậy!” Nguyệt Lưu Ảnh nghiến răng nghiến lợi nhìn
Dạ Nguyệt Sắc, trán nổi lên gân xanh, khiến hắn phải tốn bao nhiêu sức lực mới
có thể khắc chế không đem nữ nhân trước mắt xé nát, ngay sau đó giận quá thành
cười, “Hoặc có một phương pháp tốt giúp cho nàng biết ta đến cùng có phải đúng
như lời nàng nói vậy hay không …..”
Dạ
Nguyệt Sắc nhìn Nguyệt Lưu Ảnh sắc mặt có chút kinh khủng, mắt trợn ngược, yếu
ớt nói: “Bệnh thần kinh!”
Nguyệt
Lưu Ảnh nhìn vẻ mặt Dạ nguyệt Sắc biến đổi liên tục, quả nhiên đối xử với nàng
không thể quá nhẹ nhàng, nếu không nàng liền lên mặt, Nguyệt Lưu Ảnh hừ lạnh
một tiếng, kéo Dạ Nguyệt Sắc đi về phía trước. Hắn nghĩ không bao lâu nữa, nàng
rồi sẽ biết hắn là nam nhân, không phải là yêu nhân!
Vừa
đến nơi, liền nghe được tiếng đàn đinh đông, tựa như nước chảy đánh vào lòng
người, vừa tựa như núi cao quanh quẩn lúc ẩn lúc hiện. Thật dễ nghe, Dạ Nguyệt
Sắc nhìn theo tiếng đàn, chỉ thấy mỹ nhân một thân bạch y, ngón tay thon dài
nhẹ nhàng gảy trên dây đàn, tiếng đàn đổ xuống, động tác tự nhiên, không khỏi
ưu nhã, không khỏi cao quý.
Ánh
mắt giống như lại rơi vào một thân bạch y trên người Nguyệt Vô Thương, yên lặng
ngồi ở một bên, ánh mắt dịu dàng nhìn cô gái gảy đàn, môi khẽ mỉm cười vẫn như
cũ làm cho lòng người thấp thỏm. Dạ Nguyệt Sắc nhất thời không bình tĩnh nổi,
yêu nghiệt. Hắn dám cười với người khác như vậy.
Trở
tay bắt được cánh tay của Nguyệt Lưu Ảnh, ở nơi đã có hai lần bị thương, lần
nữa dùng sức bấm, bấm chưa hết giận lại nhéo nhéo, kèm theo tiếng đàn phập
phồng, không ngừng tăng thêm khí lực.
Nguyệt
Lưu Ảnh nhíu nhíu mày, nhìn nữ nhân đột nhiên nổi giận, cất giọng buồn bực:
“Nàng làm gì vậy?”
Dạ
Nguyệt Sắc nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiếng đàn nghe hay quá, bản tiểu thư
kích động!” Nói xong giận dữ tăng thêm lực đạo trên tay, Nguyệt Lưu Ảnh không
chú ý, đau kêu thành tiếng. Nữ nhân này, khối thịt kia cũng sắp bị nàng vặn
rớt.
Tiếng
đàn chợt dừng lại, dư âm kích ngang vẫn còn ở trong không khí, bên kia ba người
nhìn sang hướng âm thanh không hay đang xen vào, lại nhìn thấy Nguyệt Lưu Ảnh
thống khổ cao mày, Dạ Nguyệt Sắc dù bận vẫn ung dung thu tay lại đứng ở bên
cạnh, ánh mắt như mũi tên liếc nhìn Nguyệt Vô Thương một cái.
Nguyệt
Vô Thương khóe miệng mỉm cười đẹp mắt, từ khi Dạ Nguyệt Sắc cùng Nguyệt Lưu Ảnh
vừa đến hắn đã phát hiện, chẳng qua chỉ là thích nhìn bộ dạng ăn dấm chua của
nàng thật hết sức đáng yêu.
“Ảnh
Nhi!” hoàng hậu Vân Thị cau mày, có chút trách cứ nhìn Nguyệt Lưu Ảnh một cái,
sau đó thân thiết kêu Dạ Nguyệt Sắc: “Nguyệt Sắc, tới đây!”
Dạ
Nguyệt Sắc có phần bất đắc dĩ bước tới, ánh mắt cũng không dừng lại trên ngươi
Nguyệt Vô Thương nửa khắc, khéo léo đi tới bên cạnh Vân Hoàng Hậy. Nguyệt Lưu
Ảnh tái mặt đi ở sau lưng Dạ Nguyệt Sắc.
“Hoàng
hậu nương nương!” Dạ Nguyệt Sắc kêu một tiếng, sau đó cười gật đầu với Vân
Thanh Nghê một cái, coi như chào hỏi, Vân Thanh Nghê ánh mắt chỉ nhìn lướt qua
Nguyệt Lưu Ảnh một cái, sau đó lại chuyển mắt đến trước mặt cầm.
Hàn
huyên một phen, Vân Hoàng hậu vuốt vuốt trán, mặt mệt mỏi nói: “Tối nay yến hội
hơi sớm, bổn cung muốn đi nghỉ trước một chút, các ngươi còn trẻ tinh lực còn
tốt, tự mình làm quen đi!”
Tiễn
Vân Hoàng hậu, sau đó trên băng đá còn lại bốn người ngồi nhìn nhau, ở cùng
nhau cái gì chứ, Dạ Nguyệt Sắc trợn mắt, hoàng hậu đáng ghét.
“Bổn
vương cũng rất mệt mỏi, ta đi nghỉ trước!” Nguyệt Vô Thương miễn cưỡng nói phá
vỡ không khí gượng gạo, biếng nhác ưu nhã đứng dậy, nhìn về phía Dạ Nguyệt Sắc
ý nhị sâu xa cười một tiếng, chậm rãi đi khỏi.
Dạ
nguyệt Sắc đảo tròn mắt, quay sang Vân Thanh Nghê nói: “Thanh Nghê mỹ nhân, đây
là lần đầu tiên ta đến Bán Nguyệt Tuyền, ta muốn đi dạo một chút, bây giờ ta đi
đây”
Nói
xong cũng không thèm nhìn Nguyệt Lưu Ảnh một cái, chậm rãi đi về phía Nguyệt Vô
Thương vừa mới rời khỏi.
Hoàn
toàn không thấy được gương mặt tuấn tú của Nguyệt Lưu Ảnh xanh mét, quả đấm nắm
chặt nổi gân xanh, nữ nhân đáng chết.
“Biểu
ca!” Vân Thanh nghê nhẹ nhàng kêu một tiếng, trong mắt tận lực giấu đi tình cảm
yêu thương nhộn nhạo vào sâu trong lòng, nhìn Nguyệt Lưu Ảnh bên cạnh, ánh mắt
hơi hạ xuống, nhẹ nhàng nói: “Nếu không yên tâm Dạ tiểu thư một mình, nên đi
tới xem một chút”
Là
hắn không muốn Dạ Nguyệt Sắc đơn độc ở cùng Nguyệt Vô Thương, nhưng mà chính
hắn cũng nhúng nhường không theo sau. Nguyệt Lưu Ảnh vốn có thể mượn Vân Thanh
Nghê làm cớ đuổi theo, nhưng lại bị nói trúng tim đen nên tức giận quay sang nữ
nhân ôn hòa nói: “Chuyện của ta lúc nào tới phiên ngươi hỏi tới!”
Ngay
sau đó vung ống tay áo lên, đi về hướng ngược lại.
Vân
Thanh Nghê giương mắt nhìn, trong mắt điểm giọt lệ, mê ly nhìn theo hướng
Nguyệt Lưu Ảnh rời đi, tay không tự giác đập vào cây đàn phía dưới, làm phát ra
mấy tiếng kêu chói tai, cho đến khi dây đàn không chịu được mà đứt lìa. Vân
Thanh nghê Cảm nhân được cơn đau ở ngón tay truyền đến, mới phục hồi tinh thần,
lạnh lùng nhìn máu ở ngón tay chảy ra, cái này có đáng gì, có thể nào so ra với
cơn đau trong lòng. (≥o≤)
Nguyệt
Vô Thương biết Dạ Nguyệt Sắc đuổi theo nên cố ý đi chậm lại, Dạ Nguyệt Sắc chạy
đến bên cạnh Nguyệt Vô Thương, lôi lôi kéo kéo vạt áo hắn, yếu ớt hô: “Nguyệt
Nguyệt…..”
“Ừ!”
Giọng điệu miễn cưỡng, câu chữ đơn giản khiến cho Dạ Nguyệt Sắc có chút thấp
thỏm không dám đem những điều muốn nói xuất ra. Nguyệt Vô Thương đảo mắt một vòng
qua vạt áo bị người nào đó vò tới uốn nếp, khóe miệng nụ cười càng sâu.
“Cái
đó, Nguyệt Nguyệt………..” Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên chạy đến trước mặt Nguyêt Vô
Thương, khiến bước chân của hắn phải dừng lại, đôi mắt phong hoa lưu chuyển tự
tại quét qua mặt của Dạ Nguyệt Sắc, trái tim Dạ Nguyệt Sắc đột ngột thình thịch
nhảy lên, có chút rối rắm, cuối cùng nhắm mắt lại hỏi: “Nguyệt Nguyệt, huynh
tới đây là để xem mắt hay sao?”
Nguyệt
Vô Thương có chút buồn cười nhìn cặp mắt nhắm chặt trước mặt, cô gái nhỏ sắc
mặt có phần rối rắm, hắn nhẹ nhàng “Ừ!” một tiếng, sau đó vòng qua Dạ Nguyệt
Sắc tiếp tục đi về phía trước.
Dạ
nguyệt Sắc mở mắt tiếp tục chạy lên, ý tứ của hắn chính là tới coi mắt hay sao?
Dạ Nguyệt Sắc nhất thời không khống chế được, giang hay tay ngăn ở trước mặt
Nguyệt Vô Thương, hỏi: “Ý huynh chính là huynh muốn kết hôn?”
“Ừ!”
Nguyệt Vô Thương cười cười, nhẹ giọng nói: “Người ta hiện giờ tuổi cũng không
nhỏ…….” Lời nói chưa hết, một đôi mắt hoa đào ngược lại sâu kín nhìn Dạ Nguyệt
Sắc.
Dạ
Nguyệt sắc lại bắt đầu rối rắm, ngẩng đầu nhìn bộ dáng Nguyệt Vô Thương, xem ra
thật là phong nhã hào hoa, nhiều nhất cũng đến hai mươi a! Ngay sau đó phẫn
hận, nam nhân cổ đại chính là trưởng thành sớm.
“Nguyệt
Nguyệt, kết hôn quá sớm bất lợi cho sinh trưởng, trổ mã không hoàn toàn ảnh
hưởng đến chất lượng một đời!” Dạ Nguyệt Sắc rất tận tình khuyên bảo Nguyệt Vô
Thương.
Nguyệt
Vô Thương trong mắt nụ cười phiếm lạm, hắn thật tò mò bên
trong đầu nàng rốt cuộc nghĩ cái gì! Ngay sau đó khóe miệng giương lên đường
cong tà ác, tiến tới bên tai Dạ Nguyệt Sắc, nhỏ giọng nói: "Người ta có
trổ mã hoàn toàn hay không, Sắc Sắc hôm đó không phải đã thấy rồi sao?"
Dạ
Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy hơi thở hắn mang theo mùi vị đặc hữu phun đến lỗ tai
của nàng, sau đó nghe xong cảm giác câu nói tà ác thế nào, Dạ Nguyệt Sắc chỉ
cảm thấy trên mặt nóng lên, ngay lập tức vẻ mặt đưa đám, hôm đó nàng căn bản
không nhìn thấy được có tốt hay không! Chẳng qua lời nói thế nàng mới không dám
cùng yêu nghiệt thảo luận.
Nguyệt
Vô Thương hơi bất đắc dĩ nhìn khuôn mặt hồng hồng của Dạ Nguyệt Sắc, aiz sao
nàng mãi cũng không hiểu! Còn nói cho hắn biết kết hôn quá sớm bất lợi cho sinh
trưởng, ảnh hưởng đến chất lượng một đời, cái đầu đó bên trong rốt cuộc đựng gì
thế nhỉ?
“Đừng
đi thân cận có được hay không?” Dạ Nguyệt Sắc lôi kéo ống tay áo Nguyệt Vô
Thương, tội nghiệp lắc lắc, Nguyệt Vô Thương thấy dáng vẻ của nàng, độ nhiên
trong nháy mắt liền tính đáp ứng nàng.
“Không
tốt!” Nguyệt Vô Thương miễn cưỡng nói, sau đó kéo lại ống tay áo bị Dạ Nguyệt
Sắc kéo qua kéo lại. Dạ Nguyệt Sắc nhất thời cảm thấy ủy khuất, nước mắt ngân
ngấn ở hốc mắt, ánh mắt tràn đầy lên án nhìn Nguyệt Vô Thương.
Trong
lòng Nguyệt Vô Thương mềm nhũn, ánh mắt quét qua bóng người ở phía sau hòn giả
sơn, thu hồi cánh tay đang muốn vươn ra vỗ về Dạ Nguyệt Sắc, nhẹ nhàng nói:
“Buổi tối yến hội sẽ rất mệt, sớm đi nghỉ ngơi một lát để bổ sung thể lực!”
Người
cùng vạt áo cứ như vậy lướt qua bàn tay còn lại trên không trung của Dạ nguyệt
Sắc, sau đó từ từ rời đi.
Dạ Nguyệt
Sắc cắn cắn môi dưới, đột nhiên tức giận, xú nam nhân này! Ngày đó còn nói
thích nàng còn muốn thân cận nàng, thật là quá ghê tởm, ngay sau đó rống to:
“Bản tiểu thư cũng muốn đi xem mắt!”
Chẳng
qua yến hội lần này nếu không phải là tiểu thư con quan tam phẩm trở lên , thì
chính là thái giám cung nữ, nếu tính hết thảy cũng chỉ còn lại hai người là
Nguyệt Vô Thương cùng Nguyệt Lưu Ảnh.
Dạ
Nguyệt Sắc đi men theo con đường hoa , một đường cỏ xanh trong sân dao động,
tiếp đó mùi son phấn nồng đậm bay tới, Dạ Nguyệt Sắc liền hắt hơi mấy cái, phía
trước một trận oanh thanh yến ngữ truyền đến.
“Lúc
trước theo cha đi tham gia hội yến trong cung, Vương gia thân thể khó chịu cũng
chưa một lần tham gia, hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy vương gia Cẩm Nguyệt,
quả nhiên tuấn mỹ phi phàm, chẳng khác thần tiên giáng trần…..” Tiếng nói tràn
đầy ái mộ vang lên bên tai Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt Sắc không khỏi gật đầu đồng
ý, Nguyệt Nguyệt nhà nàng là người đẹp nhất.
Nhưng
mà người nào đó tự nhiên cũng không có chú ý, lúc này tên yêu nghiệt nhà mình
được mọi người chú ý, tạm thời đây là một sai lầm.
“Vương
gia đến nay chưa cưới vợ, nếu có thể gả cho ngài ấy thì đương nhiên sẽ làm
chính phi!” Tiếng nói của một người khác lại vang lên, “Vốn cho là Tứ hoàng tử
đã tuấn mỹ phi phàm, nào ngờ sau khi thấy được vương gia, lòng ta không kềm chế
được….”
Dạ
Nguyệt Sắc giận dữ, đám nữ nhân này còn công khai muốn Nguyệt Nguyệt nhà nàng,
thật đáng ghét! (>o^)
“Chỉ
là bên trái có nữ nhi của Quốc cữu Vân Thanh Nghê cản đường, bên phải có nữ nhi
Dạ tướng Dạ Nguyệt Sắc cản trở….” Một giọng nói vô cùng ai oán lại cất lên,
“Làm sao đến phiên chúng ta, gả đi may mắn lắm cũng chỉ làm thiếp……”
“Cô
cũng không biết rồi, nếu nói đến người nổi trội nhất trong thành, Vân tiểu thư
dĩ nhiên ứng cử viên sáng giá với chiếc ghế hoàng tử phi của Tứ hoàng tử, về
phần nữ nhi của Dạ tướng gia, cô ta……..” Trong giọng nói tràn đầy không cam
lòng, người này chính là nữ nhi của Hộ bộ thượng thư Úc Khả Nhân! Ánh mắt hồ ly
quét một vòng mọi người ở đây nói: “ Chỉ bằng hành động không biết kềm chế của
Dạ Nguyệt Sắc, quá khứ làm ra nhiều hành động không có lễ nghĩa, cô cho rằng
thái hậu nương nương sẽ để cho nàng gả cho Cẩm Nguyệt vương gia mà Lão Nhân Gia
sủng ái nhất ……..” Dĩ nhiên người có khả năng trở thành Vương Phi nhất, cũng
không xa tận chân trời gần ngay trước mắt.
Lời
này vừa nói ra, truyền ra một trận cười yêu kiều, Dạ Nguyệt Sắc nhìn đám nữ
nhân kia, trong lòng giận dữ. Ngay sau đó mỉm cười, đi về hướng đám nữ nhân đó.
“Nói
hay, cô nói rất chính xác!” Dạ Nguyệt Sắc trên mặt nở nụ cười, giọng nói hết
sức tán đồng hướng về phía nữ nhân tên Úc Khả Nhân kia, bầy khuê các tiểu thư
đồng loạt quay lại nhìn nàng, Dạ Nguyệt Sắc đã đi vào trong lương đình.
Trong
đó vài người biết Dạ Nguyết Sắc cũng thay đổi sắc mặt, một bên ra hiệu Ức Khả
Nhân dừng lại. Ai đoán được người kia lại ngông nghênh không thèm để ý đến Dạ
Nguyệt Sắc, đắc ý mà nói: “Tất nhiên, bản tiểu thư chính là tiểu thư nhà Hộ bộ
thượng thư!” Ngụ ý, hơn nhiều so với người bình thường.
Dạ
Nguyệt Sắc cười cười, đi đến trước mặt cô ta, dùng hai ngón tay nâng cằm cô ta
lên, trong lúc Úc Khả Nhân đó cố hết sức giãy giụa tránh khỏi bàn tay trên cằm,
ngón tay nàng vẫn tiếp tục đùa nghịch trên gương mặt đó, nhàn nhạt nói một câu:
“Không nên lộn xộn, nếu như không cẩn thận làm tổn thương mặt tiểu thư cũng
không tốt!”
Chung
quanh yên lặng như tờ, hoặc lo lắng, hoặc có phần hả hê nhìn hai người!
Dạ
Nguyệt Sắc hết sức nghiêm túc quan sát gương mặt trước mắt mình, làm như thật
nói: “Bản tiểu thư hôm nay tâm tình không tồi, muốn xem tướng miễn phí dùm
ngươi một chút!”
“Mặt
Hồ Ly mị thái tràn lan, mắt xếch đầy ham muốn, miệng anh đào chọc người khinh
thường……….” Dạ Nguyệt Sắc vừa nói ánh mắt vừa chuyển đến mặt của Úc Khả Nhân,
khẽ cau mày: " Vừa nhìn đã thấy chói mắt vốn cũng không tệ, có điều ánh
mắt trắng đen chẳng phân biệt được lại hơi chứa tia máu, một là vẻ mặt khó chịu
tịch mịch, tiếp theo nhân trung vừa hẹp mảnh lại cong cong, một nữa là chấp
nhất dục niệm, còn nữa, môi anh đào màu sắc ảm đạm. . . . . ."Dạ Nguyệt
Sắc vừa nói xong tiến tới trước mặt Úc Khả Nhân, giọng nói cực nhỏ, nhưng cũng
đủ để mọi người trong đình nghe thấy: “Ta đoán cô đã lén lút xem qua không ít
Xuân Cung Đồ…..” (^o^)/
Nói
xong, Dạ Nguyệt Sắc khẽ mỉm cười, ngẩng đầu lướt qua mọi người ở đó, chỉ thấy
vài người da mặt mỏng đã đỏ mặt cúi đầu, không ít người che miệng cười khúc
khích.
Đây
không phải rõ ràng nói Úc Khả Nhân chính là muốn nam nhân đến không chịu nổi, ở
thời cổ là vì hành động hết sức bị kiềm chế, chưa lập gia đình lại xem Xuân
Cung Đồ, thì đó chính là hành động không thể khoan dung. Thử hỏi người như vậy
làm sao có thể chọn làm phi?
Bi
kịch nhất vẫn là Úc Khả Nhân bị Dạ Nguyệt Sắc hù dọa mà sững sờ, hai mắt trừng
lớn kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Dạ Nguyệt Sắc nói một câu: “Cô, làm sao cô lại
biết?”
Lời
này vừa nói ra, chẳng khác nào khẳng định lời nói của Dạ Nguyệt Sắc mà mới vừa
rồi còn coi như tin đồn vô căn cứ, mọi người đều bày ra bộ dáng khinh thường
nhìn Úc Khả Nhân, trong đó còn có rất nhiều người vừa rồi còn tỏ ra thân thiết
với cô ta.
Dạ
Nguyệt Sắc quét một lượt nét mặt của Úc Khả Nhân, thản nhiên nói:
"Bản tiểu thư vừa nhìn thấy cô đã biết”
Mắng
nàng nàng nhịn, nhưng lại dám đàm tiếu muốn Nguyệt Nguyệt nhà nàng,
giết không tha! Yến hội hôm nay, bất cứ ai cũng không được chú ý tới
Nguyệt Nguyệt.
Dạ
Nguyệt Sắc thở sâu một hơi, tâm tình tựa hồ cũng không còn phiền
não nữa, vui vẻ đi ra khỏi đình nghỉ mát.
Sau
khi Dạ Nguyệt Sắc rời đi, Úc Khả Nhân sững sờ hỏi một câu: "Nàng ta
là ai?"
Những
người còn lại mặt khinh thường nhìn nàng hỏi, "Người cô vừa
nói chính là tiểu thư nhà Dạ tướng gia!" Lại
không khỏi cảm thấy có chút may mắn, vẫn nghe nói Dạ Nguyệt Sắc
ngang ngược càn rỡ, thật may còn chưa có ý nói xấu nàng!
Dạ
Nguyệt Sắc cúi đầu nghĩ tới vấn đề, nhiều nữ nhân như vậy , nàng
không thể nào từng bước từng bước tiêu diệt hết đi! Nguyệt Nguyệt tên yêu
nghiệt kia, lại dám trêu chọc nhiều nữ nhân như vậy !
Quá
nhập thần nghĩ ngợi, trước mặt bị một người
cản lối, Dạ Nguyệt Sắc cũng không chú ý tới. Tự nhiên tránh
người này, người nọ lại chắn trước mặt, Dạ Nguyệt Sắc đi ngược
lại hướng đang đi lúc đầu, người nọ lại ngăn ở trước mặt.
"Này,
chó ngoan còn không chắn đường, các hạ đây là muốn làm cái gì?" Vừa nói
vừa ngẩng đầu lên, chỉ thấy gương mặt Nguyệt Lưu Ảnh. Nụ cười
cứng lại trên mặt, vốn là hết sức trêu chọc
nàng chơi , nhưng hôm nay đã là lần thứ hai nữ nhân
này mắng hắn như thế rồi !
Dạ
Nguyệt Sắc nhìn gương mặt Nguyệt Lưu Ảnh, đột nhiên cười cười, nếu
Nguyệt Lưu Ảnh đem những nữ nhân này toàn bộ lấy về nhà, dĩ nhiên sẽ
không có ai chú ý đến Nguyệt Nguyệt nhà nàng nữa!
Nguyệt
Lưu Ảnh vốn tính tình hết sức khó chịu, lại thấy Dạ Nguyệt Sắc nhìn
hắn mà cười, nhất thời tâm tình có chút kích động,
lại hơi phức tạp. Hẳn kích động đến mức tim đều đột ngột nảy lên rất
nhanh. . . . . .
"Tứ
hoàng tử muốn chọn phi, thật là thật đáng mừng a!"Dạ Nguyệt Sắc nhìn
Nguyệt Lưu Ảnh cười đến mang theo vài phần tà ác, nhưng mà cho tới nay chưa
từng thấy qua Dạ Nguyệt Sắc có loại nụ cười này đối với
hắn. Nguyệt Lưu Ảnh trong lúc nhất thời cảm thấy sửng sốt, cuối cùng ngây
ngốc gật đầu một cái, ứng tiếng "Ừ" !
"Không
biết có người nào trúng ý Tứ hoàng tử hay không
?" Vẻ mặt Dạ Nguyệt Sắc mang theo nụ cười rực rỡ chói mắt, hỏi Nguyệt Lưu
Ảnh đang đứng đờ đẫn.
"Không
có!"Nguyệt Lưu Ảnh cũng không rõ mình lắm, tại sao Dạ Nguyệt Sắc hỏi những
lời này vào lúc này, hắn không chút do dự trả
lời như vậy. Dạ Nguyệt Sắc trong lòng càng thêm xem thường Nguyệt Lưu
Ảnh, rõ ràng trước kia rất thích Tần Khuynh mà!
"Vậy
thì tốt!" Dạ Nguyệt Sắc tiếp tục duy trì nụ cười trên mặt, Nguyệt Lưu Ảnh
trong lòng không khỏi bị dòng điện đánh trúng, nghe lời
này của nàng ý tứ hẳn là vui sướng vì hắn không trúng
ý được ứng cử viên nào phải không? Còn không kịp tiến một
bước thăm dò thâm ý trong lời nói Dạ Nguyệt Sắc, lại nghe
Dạ Nguyệt Sắc tiếp tục nói: "Dù sao cảm thấy Tứ hoàng tử
có tam thê tứ thiếp cũng là rất bình thường , không bằng
lần này tới trước nhà tất cả thiên kim, cưới hết mang về?”
Nguyệt
Lưu Ảnh đột nhiên trên mặt hoảng hốt, nụ cười toàn bộ ngưng kết, sau
đó tróc ra từng mảnh, tiếp đó cả sắc mặt đều xanh mét! Nàng thậm
chí cho rằng hắn bụng đói ăn quàng đến mức
muốn lấy toàn bộ về nhà như vậy sao? Thật là hoang
dâm háo sắc!
"Hừ!"
Nguyệt Lưu Ảnh gương mặt xanh mét, phất ống tay áo rời đi!
"Này,
ngươi còn chưa nói, cho ta biết có được hay không!" Dạ Nguyệt Sắc cố
nói theo phía bóng lưng Nguyệt Lưu Ảnh .Nghĩ tới hôm nay nhiều nữ
nhân đến như vậy, Dạ Nguyệt Sắc ngay sau đó mím mím môi, Nguyệt Nguyệt thật
đúng là không để cho người ta bớt lo.
Cái
gọi là ”Bán Nguyệt Tuyền” , ý nghĩa cũng như tên, chính là
hình ảnh đêm trăng tròn trên dòng suối thiên nhiên,
ban đêm trăng sáng chiếu trên suối vàng, suối nước phản
xạ ánh trăng, sẽ tựa như đang phát sáng thành bốn phần xinh
đẹp, đáng quý nhất chính là suối nước ban ngày lạnh như băng,
buổi tối ấm áp, vô cùng kỳ lạ.
Yến
hội thết đãi khách buổi tối, bàn nhỏ bày dọc theo suối đêm
rằm , Nguyệt Vô Thương cùng Nguyệt Lưu Ảnh chia ra ngồi vị trí chủ trị hai
bên, tiếp theo chia ra Vân Thanh Nghê ngồi cùng Dạ Nguyệt Sắc, sau đó theo
thứ tự trên dưới lần lượt ngồi xuống.
Cả
đám thiên kim ăn mặc phấp phới như hoa tươi, bên dòng suối các
loại hương phấn mùi vị xen lẫn trong cùng một chỗ hết sức khó chịu. So với
mọi người trang điểm lộng lẫy tham dự, có hai người ăn vận hết sức đơn
giản nhưng thật ra lại càng có vẻ nổi bật, một là Vân Thanh Nghê bản
thân khí chất xuất chúng , một người khác chính là Dạ Nguyệt Sắc vốn chẳng
quan tâm đến việc trưng diện.
Dạ
Nguyệt Sắc chống cằm nhìn Nguyệt Vô Thương ở đối diện cùng Vân Thanh Nghê,
cái này quả thật chính là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp một đôi bích
nhân sao! Người nào đó đột nhiên rất không có tự tin rồi, uể oải
không vui xoay đầu vươn thẳng.Phía đối diện Nguyệt Vô
Thương thấy thế mỉm cười, ý cười trong mắt lưu chuyển bỗng dừng
một chút, nàng tựa hồ xem ra không vui, vẫn còn rối rắm chuyện hắn có xem
mắt hay không sao? Ngay sau đó mỉm cười cưng chiều , có lúc bức ép một
chút thì người nào đó mới biết hướng đến gần hắn.
“Các
vị đều là hòn ngọc quý trên tay các rường cột trong triều, nay bản
cung thiết yến tại đây, chắc hẳn mục đích tất cả mọi người đều rõ
ràng. Thái hậu vẫn lo lắng chuyện hôn sự của Cẩm Nguyệt vương
gia , hơn nữa Tứ hoàng tử cũng đã đến tuổi nên gả cưới, tối nay mọi người
không cần câu nệ, tìm hiểu lẫn nhau . . . . . .” Vân Hoàng hậu
chính thức phát biểu trước yến tiệc, hơi chút tỏ ý, sau đó các
cung nữ liền bắt đầu mang thức ăn lên bày biện ngay ngắn rõ ràng.
“Hôm
nay nếu chỉ có như vậy không khỏi có chút đơn điệu, bổn cung
đặc biệt mời một người tới đây giúp vui!” Vân Hoàng hậu cười
cười, cung nữ bên cạnh vỗ vỗ tay, nữ tử một thân lụa trắng chầm chậm
tiến đến, khăn trắng che mặt, nhưng giữa lông mày tại sao lại có
vẻ quen thuộc như vậy!
“Không
bằng để cho Khanh Khanh cô nương của ‘ Thiên Hương lâu ’ nhảy một
điệu giúp vui cho mọi người, thế nào?” Vân Hoàng hậu hơi mỉm cười mà nói,
ánh mắt quét qua nữ tử che mặt đứng phía dưới, mang theo một chút lạnh
lùng.
Người
đứng phía dưới kia sau khi nghe lời Vân Hoàng hậu nói, thân thể
có chút run rẩy, tựa hồ cực lực đè nén chính mình mới không thoát đi ngay khỏi
nơi này. Mỹ nhân xem ra cũng thật chuyên nghiệp, ngón tay phải dần
trắng bệch níu chặt ống tay áo, chỉ dừng lại một chút, sau đó hất tay
áo lên , bắt đầu nhẹ nhàng nhảy múa.
Mọi
người vừa nghe ”Thiên Hương lâu” trong mắt tất cả nổi lên vẻ khinh thường,
đó là nữ quyến trong nhà quan viên phạm tội bị sung làm
quan kỹ địa phương. Lần này mời loại nữ tử này tới nhảy múa giúp
vui, thật là loại chuyện hạ thấp phẩm giá, cho dù kỹ thuật nhảy múa của
nàng ta động lòng người đến thế nào, cũng không thể dẫn tới sự
chú ý của bất kỳ kẻ nào.
Khi Nguyệt Lưu Ảnh xuất hiện ở đó,
sắc mặt liền cực kỳ không tốt, sau đó ánh mắt không vui liếc
nhìn Vân hoàng hậu, Vân hoàng hậu chẳng qua chỉ cười nhạt nhìn hắn một chút,
ánh mắt lạnh lùng liếc sang người khiêu vũ.
Nguyệt
Vô Thương ưu nhã cười nhạt bưng lên chén dạ quang trên
tay, nhấp một ngụm Bồ Đào Mỹ Tửutrong chén. Mặc dù nhìn
người đang nhảy múa vẫn là nụ cười hoà thuận vui vẻ như cũ,
nhưng nụ cười kia lại vô cùng lãnh đạm.
Đó
chẳng phải là Hồ Ly Tinh sao? Dạ Nguyệt Sắc nhíu nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến
mấy ngày trước đây ở trong cung gặp Nguyệt Lưu Ảnh đang quỳ xuống cầu cạnh
chuyện gì đó, liền hiểu rốt cuộc vì sao rồi. Nàng bình thản nhìn Tần Khuynh một
cái, nàng sẽ không đồng tình nữa!
Mỗi
người đều đắm chìm trong sũy nghĩ riêng, ngoại trừ tiếng nhảy múa gõ trên mặt
đất , hẳn là một chút âm thanh cũng không, mọi người không biết ý của hoàng hậu
là gì, đều không một tiếng động nhìn về phía người nhảy múa.
Đột
nhiên một tiếng gầm lên, khiến cho bước nhảy ngừng lại, khiến ánh mắt của mọi
người đều dừng lại ở trên người của hắn!
“Ta
nói đủ rồi!” Nguyệt Lưu Ảnh từ dưới chỗ ngồi đứng lên, lập lại lời vừa nói,
đứng dậy hết sức đột ngột cùng với rống giận, khiến Vân hoàng hậu bất mãn cau
mày lại. Phượng mâu uy nghiêm nhìn lướt qua Nguyệt Lưu Ảnh, thản nhiên
nói: “Ảnh Nhi chớ để kích động, màn múa lần này chẳng qua là tung gạch nhử
ngọc, các vị thiên kim ở đây không ai không tôn quý hơn cô ta, chớ để vì
nữ tử như thế làm rối loạn phong độ!”
Nguyệt
Lưu Ảnh sắc mặt vẫn khó coi như cũ , chỉ là không lên tiếng. Trong sân người nọ
nhìn về phía ánh mắt của hắn, tâm tình cực kỳ phức tạp! Nhưng ánh mắt đó đến
bây giờ đã không thể khiến cho tim của hắn trở nên rung động, thế nhưng tình
cảm vẫn còn, về tình về lý hắn đều không nhẫn tâm để cho nàng luân lạc tới vị
trí như thế!
“Hơn
nữa mọi người đều biết cô gái này !”Vân hoàng hậu vẫn giữ nguyên nụ
cười của bậc mẫu nghi thiên hạ, tiếp tục nói: “Thế nào cũng cần phải tăng thêm
một chút cảm giác thần bí, Khanh Khanh còn không mau lấy khăn che mặt xuống!”
Một
câu nói cố ý châm biếm khiến Tần Khuynh thương tích đầy mình đứng sững sờ ở
giữa sân, giờ phút này nàng cảm giác giống như bị toàn thế giới vứt bỏ. Mà mình
chính là một kỹ nữ bị lột sạch, phơi bày ở trước mặt mọi người, hoàng hậu nói
như vậy tức là ngay cả một mảnh vải che giấu cũng không cho nàng! Đôi mắt dưới
khăn che mặt căm tức có, oán hận có, tựa như ở trong ngọn lửa thiêu cháy
bừng bừng, nhìn thấy mà đau lòng đến như vậy!
Tần
Khuynh nắm chặt hai tay dần trở nên trắng, ai cũng không biết rằng núp dưới
khăn che mặt cũng là một khuôn mặt trắng bệch, Tần Khuynh dùng sức cắn môi,
biết máu tươi tràn đầy miệng. Mùi tanh đang kích thích thần kinh của nàng, nàng
mới lấy dũng khí, hung ác quyết kéo xuống mảnh khăn trước mặt, thứ duy
nhất còn có thể lưu cho nàng một chút tôn nghiêm.
Các
thiên kim tiểu thư có mặt, tuy nói là nuôi dưỡng nơi khuê phòng, nhưng nói
nhiều hoặc ít cũng biết vài chuyện về Tứ hoàng tử, Tần Khuynh cùng Dạ Nguyệt
Sắc kia, kết quả là bắt đầu bàn luận xôn xao, ánh mắt thỉnh thoảng chuyển động
giữa ba người, chỉ sợ không cẩn thận lại bỏ qua kịch hay. Loại chuyện trai cò
tranh nhau ngư ông đắc lợi này, đều là chuyện vui ai cũng muốn chứng kiến.
Nguyệt
Vô Thương từ đầu đến cuối đều là thờ ơ lạnh nhạt, khóe miệng lạnh băng vẫn như
cũ không tổn hại cả khí chất biếng nhác mê người. Nếu dám đả thương, làm hại
bảo bối hắn nâng niu trong lòng bàn tay, như vậy sẽ phải trả một cái giá rất
đắt, lúc này chẳng qua mới chỉ bắt đầu mà thôi.
Hoàng
hậu nhìn lướt qua phản ứng của mọi người tại chỗ, cuối cùng đưa mắt dừng ở trên
khuôn mặt Dạ Nguyệt Sắc , nụ cười lạnh lùng trên mặt lập tức tiêu tán
không dấu vết, vẻ mặt hòa ái dễ gần, giống như sắc mặt dữ tợn mới vừa rồi chẳng
qua chỉ là do mọi người tưởng tượng.
“Nguyệt
Sắc, đến bên cạnh bản cung !” Vân Hoàng hậu hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc vẫy vẫy
tay, sắc mặt hòa ái, thấy Dạ Nguyệt Sắc hơi nhíu mày: “Tại sao lại cau mày,
không vui sao?”
Sau
đó mắt sắc lạnh lẽo, nhìn lướt qua Tần Khuynh cứng đờ trong
sân, “Chẳng lẽ là thấy nàng nên không vui?” Đột nhiên giọng nói thay đổi cực kỳ
bén nhọn, “Còn không đi xuống, đứng ở chỗ này làm bẩn mắt mọi người !”
Đôi
mắt Tần Khuynh hung hãn liếc nhìn Dạ Nguyệt Sắc, sau đó lại lướt qua vẻ mặt
tươi cười ấm áp của Nguyệt Vô Thương, sau đó băng lạnh trong mắt hóa thành xuân
thủy nồng đậm, điềm đạm đáng yêu liếc nhìn Nguyệt Lưu Ảnh một cái, rơi
nước mắt rời đi! Trong lòng âm thầm thề, bao nhiêu nhục nhã phải chịu ở đây hôm
nay, một ngày nào nàng nhất định hoàn trả gấp trăm lần .
“Nguyệt
Sắc, tới đây!” Vân hoàng hậu tươi cười hòa ái dịu dàng, Dạ Nguyệt Sắc cau mày
bước tới, lần này chẳng qua chỉ chính là mượn cơ hội tỏ rõ thái độ, cho dù
Nguyệt Lưu Ảnh thích Tần Khuynh đến thế nào cũng đều vô dụng, người hợp ý nàng
chính là Dạ Nguyệt Sắc.
Nguyệt
Vô Thương tươi cười trong mắt tối sầm, ngay sau đó hơi
cong môi một cái, nâng chén nhấp một ngụm rượu, động tác biếng nhác mà quyến
rũ. Một động tác lơ đãng, làm rối loạn trái tim không ít người .
Vân
Hoàng hậu tay trái rút ra một chiếc vòng ngọc, chỉ thấy viên ngọc lóe sáng chớp
động, vừa trông thấy đã biết chính là ngọc thượng hạng, Vân Hoàng hậu nói:
“Nguyệt Sắc đứa nhỏ này bổn cung thấy thật vừa ý, đây là lúc trước kia bổn cung
xuất giá , mẫu thân của bổn cung tặng cho ta, hôm nay tặng lại cho con!”
Lời
này vừa nói ra khiến mọi người lập tức kinh ngạc, đây không phải là tỏ rõ ý tứ,
Tứ hoàng tử phi không phải Dạ Nguyệt Sắc không được? Trong lúc nhất thời tràn
đầy ánh mắt ghen tị quét qua trên mặt Dạ Nguyệt Sắc .
Vân
Thanh Nghê vẫn cúi đầu an tĩnh, mặc dù sớm biết kết quả như thế, nhưng trái tim
vẫn đau không cầm được, lạnh nhạt liếc mắt nhìn Dạ Nguyệt Sắc, lần nữa cúi đầu
xuống.
Nguyệt
Vô Thương vẻ mặt không thay đổi, nhưng ngón tay cầm chén Dạ Quang nắm lại thật
chặt, nhìn kỹ, chén kia đã sớm nứt ra.
Tâm
tình Nguyệt Lưu Ảnh phức tạp, giờ phút này lại có chút hân hoan, có chút kích
động nhìn Dạ Nguyệt Sắc đang ngẩn người, bất an túm chặt một góc áo mà không
biết.
Dạ
Nguyệt Sắc cúi đầu thấy Vân hoàng hậu đeo con vòng ngọc kia vào trong tay mình,
mắt thấy vòng ngọc xẹt qua năm ngón tay, còn sững sờ tại chỗ. Nhất thời có chút
kinh ngạc, giờ phút này nàng mới biết, thì ra không chỉ có hắn muốn cưới người
khác để cho nàng trong lòng khó chịu, hơn nữa người nàng gả cho không
phải là hắn cũng làm cho nàng cảm thấy kỳ quái.
Trong
lúc nhất thời, ngay cả tiếng gió thổi cũng có thể nghe được rõ ràng, thời gian
tựa hồ chậm chạp, mọi người nhìn không chớp mắt về chiếc vòng ngọc đang từ từ
đeo vào trong tay Dạ Nguyệt Sắc. Vòng ngọc trên tay Dạ Nguyệt Sắc, từng
tia sáng lưu chuyển, từ từ buộc chặt chiếm lấy hô hấp của mọi người.
Ngay
khi vòng ngọc mới vừa xẹt qua cuối ngón tay Dạ Nguyệt Sắc, có người động. . . .
.