Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 238: Chương 238: Chương 163: Những điều trên sách đều là gạt người




Nghe có tiếng bước chân tới gần, hắn cũng không quay đầu lại, cũng chẳng mảy may nhúc nhích ngồi ngẩn ngơ tại chỗ.

“Sư đệ đâu?”

“Đi rồi.”

Sư đệ tức giận sao? Tất cả mọi người cùng sửng sốt, “Vậy sao ngươi không đuổi theo!”

Không có người lên tiếng trả lời bọn họ.

Này... “Ngươi bị điểm huyệt.”

“Không có.”

“Vậy sao ngươi chẳng nhúc nhích gì thế?”

Ánh mắt của nam tử áo trắng không nhìn ra được bất cứ vui hay buồn gì, chỉ yên lặng nhìn một góc nhỏ trước mặt của lồng hấp, im lặng một hồi lâu mới nói, “Sợ bánh màn thầu rơi xuống.”

Dừng một chút rồi bổ sung tiếp, “Sư đệ nói nàng muốn kiểm tra.”

“...” Mọi người thật tình rối rắm thay cho hắn.

Nghe nói sư đệ còn quay lại cho nên mọi người cũng an tâm, cho rằng sư đệ chỉ rời đi một lát thôi, trở về rửa mặt hoặc ăn sáng thôi.

Nhưng ngay sau đó đám người Ngư Ngư liền phát hiện bọn họ đã yên tâm quá sớm rồi...

Quả thật sư đệ trở về rất nhanh, nhưng trong tay nàng ấy còn cầm theo một giỏ đồ ăn năm tầng cực lớn, từ đằng xa rất xa vẫn có thể ngửi thấy được hương thơm tỏa ra từ bên trong cái giỏ đó.

Nhìn thấy Ngư Ngư, sư đệ bình tĩnh chào hỏi với nàng, “Có loại thuốc nào giúp cho tiêu hóa không?”

“... Có.” Ngư Ngư rối rắm lấy thuốc ra, cảm thấy có lẽ nàng đã biết sư đệ muốn làm gì rồi.

Quả nhiên sư đệ đem cái lồng hấp hình dạng cái giường lớn kia ra trước, sau đó chậm rãi lấy những món ăn không giống nhau trong giỏ dọn ra bàn.

Liếc mắt một cái có thể thấy là một bàn toàn thịt.

Sư đệ vẫn không thèm liếc nhìn nam tử áo trắng lấy một cái, ngồi xuống đối diện với hắn, cầm đũa lên sử dụng khinh công tốc độ cao thủ, nhìn như ưu nhã mà kì thực là gió cuốn mây bay bắt đầu ăn.

Nửa giờ sau, đống đồ ăn lớn toàn thịt đã biến mất không còn, sư đệ bình tĩnh dừng chiếc đũa lại, cầm lấy gói thuốc giúp cho tiêu hóa mới lấy từ chỗ Ngư Ngư uống một hớp, sau đó đứng dậy đi ra cửa.

Suốt cả quá trình vừa rồi nàng ấy cũng không thèm liếc nhìn sư huynh lần nào, chỉ còn lại bóng lưng hết sức tiêu sái rời đi.

Mọi người: “...”

Tư duy của hai sư huynh đệ này, từ trước đến giờ đám người họ vẫn không thể theo kịp, cho nên khi bọn họ xảy ra náo loạn hay mâu thuẫn gì thì đám người họ cũng không biết nên làm như thế nào để hòa giải cả.

Chờ khi sư đệ đã đi xa, lúc này bọn họ mới dám hỏi, “Rốt cuộc ngươi đã làm gì... sư đệ rồi?”

Lần này sư đệ thực sự rất tức giận đấy!

Nàng ấy ăn rất nhanh, động tác của nàng có thể sánh ngang với khinh công của nàng và nam tử áo trắng nên có thể thấy được rất rõ ràng.

Nói cách khác, vừa rồi chính là một màn mà người ăn thịt luôn nhớ thương nhưng lại không thể ăn, chỉ có thể trơ mắt nhìn người đối diện ăn hết cả bàn thịt...

Thủ đoạn “trả thù” này thật quá hung tàn rồi!

Lúc này mọi người mới phát hiện nàng ấy trước kia vẫn còn hiền lành hạ thủ lưu tình với nam tử áo trắng rất nhiều...

Nhưng Dung Mô Mô vẫn là một cái bánh bao ngốc nghếch thành thật... hắn có thể làm gì được?

“Ta không làm gì cả.”

Mặc dù sư đệ đã đi rồi, nhưng nam tử áo trắng vẫn lặng lẽ ôm theo cái bánh bao kia, “Ta sợ sư đệ đánh ta nên ngày hôm qua vẫn đối xử rất tốt với nàng, ta còn giúp nàng tắm rửa nữa.”

... Gì?

Bọn họ nghe lầm rồi phải không...

Ngư Ngư cảm thấy thế giới quá huyền ảo rồi, “Anh vừa mới nói... tắm rửa sao?”

“Đúng.”

“... Nhưng sư đệ bị ngươi điểm huyệt rồi mà!”

“Cho nên ta mới giúp nàng tắm rửa.”

Mọi người: “...”

Vì sao người thành thật nhất, người cái gì cũng không hiểu nhất như nam tử áo trắng đây ngược lại lại xuất hiện cảnh phim giới hạn độ tuổi này!

Bọn họ đều chấn kinh đến độ toàn thân ngổn ngang trong gió, vậy mà nam tử áo trắng vẫn không phát hiện ra sự dị thường của bọn họ.

Lúc này mặc dù thần sắc trên khuôn mặt hắn không thay đổi gì, nhưng âm thanh vẫn bình tĩnh từ trước tới nay hiện tại cũng khó nén được tia cảm xúc buồn bực.

“Trên sách toàn gạt người.” Hắn vừa chỉa vào bánh màn thầu vừa nói.

“... Sách gì?”

“Tiểu tỳ tiêu hồn phá hư chủ tử.” Ngữ điệu vẫn thờ ơ như bộ dạng trích tiên thường ngày.

“...” Vừa nghe cái tên sách là thấy có gì đó sai sai rồi...

Ngư Ngư rối rắm đến độ muốn cào tường, bởi vì nàng đột nhiên nhớ tới lần trước khi nam tử áo trắng đi học phù chú cùng với Hách Liên Dạ, để lại nàng và sư đệ nói chuyện phiếm với nhau, kết quả sư đệ tiện tay lấy ra một quyển.... Xuân Cung đồ lên nhìn.

Nghe nói khi sư đệ đi ngang qua một tiệm sách, đúng lúc đó trong tiệm đang bán phá giá đến mức đổ máu, cho nên nàng mới mua về...

Cho nên cuốn sách mà nam tử áo trắng đã đọc kia không phải do chính nàng ấy mua sao?

Hai sư huynh đệ này rốt cuộc bình thường đọc sách kiểu gì vậy....

Vừa nghe thấy tên của cuốn sách này, mọi người đều có thể đoán được đại khái nội dung là gì rồi.

Nội dung trong một cuốn sách như vậy có xuất hiện tình tiết “giúp đỡ” tắm rửa quả thật là chuyện quá bình thường...

Hơn nữa đa phần cũng bởi như vậy nên đối phương sẽ không còn cách nào khác phải nghe theo lời hắn....→_→

Nhưng trọng điểm ở đây là...

“Chẳng lẽ ngươi không xem... phần sau đó sẽ xảy ra chuyện gì ư?”

“Không xem.”

Rốt cuộc nam tử áo trắng không cúi đầu ngẩn người nữa, mà là cẩn thận ngẩng đầu, chăm chú cùng với nghiêm túc nhìn những chén bát còn trên bàn.

Ừ, nơi đó đã từng ngập tràn những cái đĩa toàn thịt.

“Ta chỉ thấy chủ tử đó giúp người kia tắm rửa xong, vì cái gì đó mà đặt người đó lên bàn, còn gạt hết bát đĩa trên bàn xuống đất, gạt hết toàn bộ.”

Trọng điểm được tự thuật lại dường như có gì đó không đúng...

Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, chợt nghe nam tử áo trắng nói tiếp, “Ta nhớ ở trong sách có ghi trước đó là tên chủ tử kia đang ăn cơm tối, trong bữa cơm tối đó có thịt chân giò kho tàu và bún thịt.”

Hắn trầm mặc một lát mới nói tiếp, “Hắn chưa ăn xong đã gạt hết toàn bộ xuống đất rồi.”

Lại trầm mặc thêm một lát, “Loại sách này ta không muốn xem.”

Mọi người: “...”

Cho nên đây không phải vì ý thức được cuốn sách đó không có nội dung ngây thơ thuần khiết nên mới không xem, mà là phát hiện diễn viên chính có thịt để ăn mà lại không biết quý trọng nên rất tức giận, cuối cùng mới không muốn xem đúng không...

Loại trọng điểm này... rất có trình độ! Đủ cao cấp!

Ngư Ngư bỗng nhiên phát hiện thật ra nàng cũng chỉ là một người tham ăn bình thường mà thôi...

Cảnh giới quả thật vẫn còn thua xa!

Loại tình huống như nam tử áo trắng này... bọn họ thật sự không biết nên giúp như thế nào nữa.

Nhưng dường như bản thân nam tử áo trắng đã có chủ đích của riêng hắn rồi.

Sư đệ để cho hắn phải mang theo cái bánh bao kia không cho phép để rơi, hắn cũng thật sự nghe lời...

Động tác đứng dậy vô cùng thong thả, “Nếu trên sách viết sai, sư đệ cảm thấy có người giúp mình tắm rửa là chuyện xấu, vậy thì ta để sư đệ tắm rửa giúp ta một lần, hẳn là nàng sẽ không tức giận nữa.”

Nam tử áo trắng nói dứt lời rồi đi ra ngoài, xem ra hắn thật sự muốn đi tìm sư đệ rồi, chính là muốn cầu sư đệ tắm rửa sạch sẽ giúp hắn...

Mọi người: ( ̄ 口  ̄*)

Người sinh ra đã ngốc nghếch thì không cần giải thích!

Bán màn thầu dũng cảm mới có thể tạo ra kỳ tích!

Nói không chừng đánh bậy đánh bạ thế nào, sư đệ sẽ thật sự rộng lượng mà bỏ qua cho hắn chăng.

Mọi người cùng âm thầm chúc phúc nhìn bóng lưng dần xa của hắn... lại phát hiện thấy hắn quả thật không sử dụng khinh công, đi rất chậm, thì nhanh chóng chia nhau tới phòng bếp và phòng mình, cầm đồ ăn sáng và đồ ăn vặt đuổi theo...

Lúc này tuyệt đối không thể lại để lỡ kịch hay được!

Đáng tiếc lần này bọn họ chuẩn bị đến mức vạn toàn lại vẫn không vây xem được thành công.

Sau khi nam tử áo trắng đi vào căn phòng của sư đệ thì cánh cửa kia cũng không thấy mở ra nữa...

Bọn họ cũng không thể dùng nội lực nghe lén, dù sao đã đứng ở trong viện rồi thì tuyệt đối không thể nghe được tiếng vang nào, hai người này chắc chắn không cãi lộn là được.

... Nhưng rốt cuộc sư đệ muốn dùng biện pháp gì để ức hiếp sư huynh đây, hay là... cái đó?

Đoán không ra mà!

Một đám người rối rắm ngồi bên trong hoa viên đối diện với phòng của sư đệ, tiệc trà cũng đã diễn ra được vài giờ rồi, vậy mà vẫn không thấy nam tử áo trắng đi ra.

Buổi trưa, Ngư Ngư trở lại phủ Thượng thư ăn cơm, thuận tiện hỏi hai vợ chồng Trình đại nhân có muốn tới hiện đại dạo chơi không.

Dù sao hai vợ chồng Trình đại nhân cũng đã lớn tuổi rồi, cũng không có nhiều lòng hiếu kỳ, nhất là nơi đâu ở hiện đại cũng dày đặc các khu kiến trúc cùng với cảnh tượng những chiếc xe hơi chạy như bay trên đường. Dù sao sống ở cổ đại cũng đã quen, chỉ cần nhìn thấy một cái sẽ bị dọa sợ mất.

Cho nên Ngư Ngư đã đặc biệt làm công tác chuẩn bị lưu mấy bộ ảnh cưới ở trong máy tính cho hai vợ chồng xem.

Nhân vật chính trong ảnh chụp đều là những người trung niên, thậm chí có cả những trưởng bối già cả, những năm gần đây càng có nhiều người có xu hướng thích chụp bộ ảnh áo cưới hoặc chụp ảnh kỉ niệm ngày cưới, Ngư Ngư chắc chắn bọn họ sẽ cảm thấy hứng thú.

Quả nhiên ban đầu Trình phu nhân sợ hãi than lên, sau khi xem xét kĩ càng càng cảm thấy hiếu kì, hận không thể lập tức chạy tới hiện đại để trông thấy cái gọi là camera gì đó, sau đó cũng chụp lại một bộ làm kỉ niệm.

Sắc mặt của Trình đại nhân cực kỳ cổ quái, nhìn hình ảnh hai vợ chồng thân mật tựa đầu vào nhau, thậm chí còn có tư thế ôm ấp nhau trên màn hình máy tính.

Cái này... ở trước mặt người ngoài sao có thể như thế... Khụ!

Hơn nữa sau này còn phải treo lên tường nữa!

Sắc mặt khả nghi chỉ xuất hiện trong một giây, sau đó đã nhanh chóng khôi phục lại bình thường. Trình đại nhân phẩy tay áo một cái, “Ảnh chụp gì đó lão phu cảm thấy vẫn không nên làm thì tốt hơn!”

Khi nói ra lời này khí thế vô cùng nghiêm, tuyệt đối có dáng vẻ của chủ một nhà.

... Sau đó đến tối ông bị Trình phu nhân đuổi ra ngoài.

Trình đại nhân sợ bị người phủ Thượng thư trông thấy... cho nên đi cửa sau vào phủ Tĩnh Vương.

Đám thủ vệ canh cửa còn tưởng ông tới tìm Ngư Ngư nên đương nhiên sẽ không ngăn cản.

Nhưng Trình đại nhân cự tuyệt ý dẫn đường của thị vệ, không đi tìm Ngư Ngư, ngược lại quen cửa quen nẻo đi tới tòa viện Tụ Trân có hoa viên vô cùng vắng vẻ bên trong phủ Tĩnh Vương.

... Sau đó ông liền nhìn thấy nam tử áo trắng cũng bị đuổi ra ngoài đang ngồi trên chiếc ghế dài duy nhất bên trong hoa viên.

Tuy phủ Tĩnh Vương lớn, thị vệ tuần tra ban đêm cũng không ít, nhưng cũng chỉ có nơi này là không có người nào đến mà thôi.

... Quan trọng nhất là khi phu nhân đi tìm ông nhất định cũng sẽ tới phủ Tĩnh Vương, cho nên ông không thể đi loạn được...

Trình đại nhân không còn lựa chọn nào khác, đành phải ngồi xuống theo.

Trình đại nhân cũng có nghe qua “sự tích” của nam tử áo trắng.

Cho nên ngồi bên cạnh một cái bánh màn thầu lóe sáng thế này, sắc mặt của Trình đại nhân có chút cổ quái, “... Khụ, mặc dù lão phu cũng ngồi ở đây, nhưng lão phu không giống ngươi, lão phu không sợ vợ!”

Thật ra nam tử cũng không có khái niệm gì với cái từ “sợ vợ” này...

Dù có trực tiếp nói với hắn là “sợ nương tử” thì hắn đa phần cũng không có phản ứng gì.

Nếu nói hắn “sợ sư đệ”, hắn nhất định lập tức hiểu được...

Nhưng nghe không hiểu cũng không liên quan gì, dù sao trong lòng nam tử áo trắng hiện giờ cũng chỉ có một ý niệm trong đầu.

“Ta muốn ăn thịt.”

Trình đại nhân: “...” Ta muốn phu nhân nhanh chóng tới tìm ta....

Dưới ánh trăng, hai nam nhân một già một trẻ đều vô cùng ưu thương....

Đám người Ngư Ngư không biết bên nam tử áo trắng sau đó đã xảy ra chuyện gì, bởi vì đến hơn bảy giờ tối, chiếu theo quy củ yêu cầu chín canh giờ động phòng cuối cùng đã kết thúc, đám Tiểu Trần Tử có thể ra ngoài rồi.

Ngư Ngư vô cùng cao hứng.

Bởi vì rốt cục nàng có thể hỏi Đường Bao lúc trước khi hai người họ quyết định muốn thành hôn, rốt cuộc Đường Bao đã nắm giữ được kĩ năng gì mà có thể khiến Tiểu Trần Tử cả kinh ném cả đồ ăn trong tay đi vậy...

Đi ra khỏi phòng khách, Tiểu Trần Tử trở về tắm rửa một cái, sau đó tinh thần sảng khoái ôm một chậu nước quả tới chuẩn bị vừa ăn vừa cùng nói chuyện với mọi người.

Nhưng đến khi nghe được câu hỏi của Ngư Ngư, cả người hắn đều co quắp lại, nhưng cũng không phản đối Đường bao nói cho bọn họ biết, tuy nhiên hắn ta lại lặng lẽ kéo hai vạt áo lên nhé vào trong lỗ tai.

Thật ra đó là một câu chuyện xưa bi thương.

Dù là đối với Tiểu Trần Tử hay Đường Bao mà nói thì đều như vậy cả.

Khi ấy An Tiểu Đường đã trở về hiện đại được mấy ngày rồi, đi hỏi han người trong gia tộc một vòng, còn nghiêm túc lật từng cuốn sách quyển vở được lưu truyền trong nhà mà cô vẫn không tìm được cách nào an toàn để đi và về xuyên việt.

Xem ra cũng chỉ có thể tìm kiếm vận may thôi, chờ đợi một cơ thể thích hợp cho cô “ở tạm“.

... Sau đó cô chỉ chờ được xác của một con gà lô hoa.

Ý thức của loài gia cầm và động vật nhỏ khá kém so với nàng, ngoại trừ cảm giác ra thì những thứ khác không mạnh được như vậy, tương đối dễ dàng tiếp nhận linh hồn của loài người, đương nhiên cô biết điều này.

Nhưng phải ở trong bộ dạng này... Cô nương Đường Bao của chúng ta cuối cùng kết luận một điều, đó là phải nhịn.

Nếu không thì lần tiếp theo không thể biết được là bao giờ đâu!

Cho nên sau khi chào hỏi qua mọi người trong nhà, nàng liền xuyên qua nhảy vào một con gà trong lồng ngoài chợ, lại thiếu chút nữa đụng phải tuấn mã trên đường, chấn động kinh hãi mà hôn mê bất tỉnh.

Thật ra mẹ An còn xoắn xuýt hơn cả cô.

Bởi vì An Tiểu Đường mượn lực lượng phù chú mà xuyên không, thật ra cũng tương đương với một dạng tráo đổi linh hồn, cho nên ở hiện đại...

Linh hồn của con gà đến hiện đại rồi…

Mẹ An không biết nên đối mặt với “con gái” mỗi buổi sáng sớm cất tiếng hót trong trẻo, cao vút một cách vui sướng như thế nào.

Cho nên bà liền ghi âm lại, chuẩn bị chờ đợi khi Đường Bao trở về để cô tự cảm thụ một chút...

An Tiểu Đường không biết bản thân sắp bị mẹ lừa gạt, khi đến được cổ đại rồi cô mới phát hiện ra là trở thành gà cũng có chỗ tốt của nó.

... Ví dụ như đến cả cải trang cũng không cần tới, có thể trực tiếp nhảy lên xe mua hàng đi thẳng vào hoàng cung, thuận lợi tiến vào Ngự Thiện phòng.

Nhân lúc không có người để ý, An Tiểu Đường lập tức chạy thoát, đi thẳng một đường gian nan vất vả, vượt mọi chông gai... Ừ, hiện giờ là đang dùng thể tích khi đó của cô để nói.

Tóm lại là rốt cuộc cũng chạy tới Đông cung của Thái tử, nhìn thấy Tiểu Trần Tử đang ngồi một mình ở trên điện, Đường Bao vô cùng vui vẻ, cảm thấy việc này thật sự quá thuận lợi!

Sau khi nhảy lên bàn, nàng muốn vỗ bả vai Tiểu Trần Tử, chào hỏi với hắn vài câu.

Trong lòng nghĩ như vậy, cánh tay liền giơ lên, nhưng thứ thật sự giơ lên... là cánh con gà.

Hơn nữa lúc đó nàng mới ý thức được rằng bản thân nàng đã quên mất một vấn đề vô cùng quan trọng... Nàng vẫn chưa nghiên cứu ra cách làm thế nào dùng một cơ thể phi nhân loại nói ngôn ngữ loài người...

Tiểu Trần Tử giật mình, giơ cô... Ừ, nó, giơ nó lên nhìn hai bên một chút, đôi mắt lập tức sáng ngời, “Cánh gà nướng tiêu đen, đùi gà ngũ vị, cổ gà ướp mật...”

Ngư Ngư đoán đúng, đối với một kẻ phàm ăn mà nói thì toàn thân một con gà chính là bảo vật...

An Tiểu Đường nghe từng câu từng chữ hắn nói về tên từng món đồ ăn một mà cả kinh dựng hết lông mao toàn thân, vẫy cánh muốn trốn chạy.

Không trốn đi sẽ bị nướng đấy!

Cái tên Tiểu Trần Tử này sẽ không bao giờ buông tha cho đồ ăn đã tới tay, chỉ sau hai ba lần giãy dụa cô đã bị trói lại, xách đi vứt sang cung điện bên cạnh Đông cung, chuẩn bị nhóm lửa nướng đồ ăn khuya cho mình.

Ô... Tên tham ăn Hách Liên Thần kia!

Trong lòng An Tiểu Đường bi phần gào thét, sau khi gào xong thì phát hiện... hình như la thành tiếng rồi?

Tiểu Trần Tử lắp bắp kinh hãi, nhìn quanh bốn phía, xác nhận bên cạnh quả thực không có người, tầm mắt như người bị bệnh động kinh nhìn con gà trống nhỏ trước mặt, “Cô… Đường Bao?”

“... Cởi trói cho tôi trước đã!”

Nhờ có sự việc này chen ngang, sau khi hai người họ bàn bạc với nhau nửa ngày, khi quyết định thành thân, rốt cuộc cô nương Đường Bao cũng tìm được cơ hội báo thù rồi.

“Chiếu theo quy tắc của cánh cửa không gian, chúng tôi thật sự phải thành thân rồi tôi mới có thể mang theo thân thể thật sự đến cổ đại...” Giọng nói của An Tiểu Đường trở nên thâm trầm, “Nói như vậy tức là hiện giờ hai chúng tôi ngoại trừ việc bồi dưỡng tình cảm ra, thì tôi không cần phải đi nghiên cứu kĩ năng duy nhất trong truyền thuyết đó nữa?”

“Kĩ năng gì?” Tiểu Trần Tử vẫn chưa ý thức được nguy cơ đang tới gần, giơ cái đùi gà vừa mới nướng xong lên, không để tâm hỏi.

An Tiểu Đường bình tĩnh liếc nhìn hắn một cái, tuyên bố đáp án.

“Ngoài ngàn dặm lấy người trinh tiết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.