Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 239: Chương 239: Chương 164: Ngốc cũng là một loại năng lực chiến đấu.




An Tiểu Đường thắng chắc...

Nghe đến đó, tất cả mọi người liên tục run rẩy, không có cách nào để nhìn thẳng vào cô.

Hiếm khi Tiểu Trần Tử cảm thấy sầu muộn như vậy, ánh mắt thê lương nhìn về phương xa.

Đây thì có tính là gì, chẳng qua An Tiểu Đường đang giải thích với bọn họ con đường trở về trong cơ thể loài người của cô mà thôi....

Lúc trước hắn vẫn cảm thấy con gà trống này luôn nở nụ cười quyến rũ mờ ám với hắn....

“Sau đó thì sao...” Hà Nghiêm ôm lấy cái cằm sắp trật khớp, hỏi với giọng điệu vô cùng kính nể.

Cô nương Đường Bao không phải người bình thường mà!

Nhưng việc Đường Bao không bình thường quyết định thành thân với Tiểu Trần Tử cũng rất không bình thường...

Sự việc cuối cùng giải thích tới vấn đề đảo ngược, Tiểu Trần Tử không bịt lỗ tai lại nữa, khoát tay, khiêm tốn mà an phận giải thích, “Sau đó ta đi ra cửa, dựa vào sự dũng mãnh thiện chiến gan dạ không sợ nguy nan của bản thân đã thay đổi hoàn toàn tình thế!”

“... Ngươi đã làm gì?” Mọi người nghe vậy mờ mịt chẳng hiểu gì cả.

Tiểu Trần Tử cũng sững sờ, “Ta đi tới Ngự thiện phòng trộm con gà trở về nướng cho mình ăn!”

Sao một chuyện rõ ràng đơn giản như vậy mà còn phải hỏi?

... Tất cả mọi người đứng dậy, quyết định đánh cho hắn một trận.

Sắc mặt Tiểu Trần Tử kinh hoảng, “Không, các ngươi đừng tàn nhẫn như vậy!”

“Ta biết những phẩm chất tuyệt vời kia cùng với vẻ anh tuấn của ta so ra đều không có ý nghĩa gì, nhưng mà đừng có nói ra chứ!”

“Hãy để cho ta chìm đắm trong những biểu hiện giả dối đi, cứ cho rằng dung mạo của bản thân giống như bao người bình thường khác đi!”

Hắn vừa nói dứt lời, thì ngoài cửa vang lên giọng nói vô cùng nghiêm túc của Hà Túc, “Thái tử gia, Triệu công công từ trong cung muốn gặp ngài.”

Hà Túc này cố ý... không thông truyền, trực tiếp bắt người ta phải tới đây.

“Cho hắn vào.”

Ngay cả thời gian chuẩn bị thay đổi sắc mặt cũng không cần tới, Tiểu Trần Tử lập tức thay đổi gương mặt thành bộ mặt Diêm Vương gió băng ngàn dặm.

Chỉ ba chữ đơn giản này đã thể hiện được một cỗ hàn ý lạnh thấu xương, đâm vào màng nhĩ người nhìn vẫn cảm thấy đau ê ẩm.

Mọi người: “...”

Ở đây chỉ có An Tiểu Đường là cao hứng nhất, linh cảm nổi lên liền vỗ tay hoan hô, “Có! Chờ đưa Tiểu Trần Tử trở về hiện đại, tôi có thể nói với bạn bè rằng tôi có bạn trai là người cực kỳ thành công, thành công được hai cái!”

Tinh thần phân liệt một cách triệt để như vậy, cho dù không cùng thời đại thì cũng sẽ không có người hoài nghi là một người đâu.

“... Cô... Vì sao cô lại muốn lừa dối mọi người như vậy...”

“Vì thi đấu mà, hàng năm mấy người chúng tôi đều thích giăng bẫy những người khác.”

Cô nương Đường Bao rất bình tĩnh nói, “Người thắng năm ngoái hào hứng mời chúng tôi ăn chocolate cô ấy tự tay làm, kết quả mới cắn một cái mới biết nhân bánh bên trong là mướp đắng.”

Mọi người: “...”

Quả nhiên là vật họp theo loài, người cũng phân theo nhóm...

Tiểu Trần Tử vắng mặt buổi lâm triều ngày hôm nay, cha hắn chính là Đương kim Thánh thượng còn tưởng hắn hờn dỗi mới không xuất hiện.

Nhưng cả ngày cũng không thấy hắn trở về Đông cung, Hoàng thượng bắt đầu nóng nảy, lúc này mới phái Triệu công công đi ra ngoài tìm người.

Tiểu Trần Tử không hề cảm thấy áp lực, chuẩn bị trở về cung tiếp tục làm kẻ tâm thần phân liệt....

Chỉ cần trưng cái mặt Tiểu Trần Tử này của hắn ra thì chính là đại công cáo thành rồi.

Phụ hoàng nhất định sẽ đồng ý để hắn lấy Đường Bao, như vậy hắn có thể đuổi kịp thời gian thành thân với Thập Hoàng đệ rồi.

Hắn thật sự không cần chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn dâng lên cho người khác nữa rồi.

Thế giới này thật đẹp, mà còn tràn ngập nhiều thiện chí như vậy. Ừ!

Lần này Tiểu Trần Tử đi mà đến nửa đêm rồi vẫn không trở về, cũng không phái người tới truyền một cái tin.

Nhưng tất cả mọi người đều không cảm thấy lo lắng cho hắn.

Hắn có võ công cao cường đã không nói, nếu thật sự không được thì còn có thể lập tức biểu hiện ra tính cách thật của Tiểu Trần Tử, để thích khách sẽ cho là mình nhận lầm người chứ sao~

Sau khi đã sắp xếp tốt chỗ ở cho Bịch Đường, đến thời gian nghỉ ngơi, mọi người đều tự động trở về đi ngủ.

Kết quả hai ba giờ đêm hôm đó, trong cung có người tới.

Tiểu Trần Tử quả thật không xảy ra chuyện gì cả, chẳng qua là Hoàng thượng nhìn thấy con trai “điên khùng” rồi... bị dọa cho sinh bệnh.

Vốn Ngự y đã cho Hoàng Thượng uống bát thuốc an thần rồi, nhưng ngủ đến nửa đêm, Hoàng thượng lại bị gặp ác mộng mà tỉnh lại...

Người trong cung tới là muốn để Ngư Ngư qua xem.

Dựa theo mức độ cưng chiều nương tử của Hách Liên Dạ thì đương nhiên sẽ không để cho Ngư Ngư hơn nửa đêm còn bị ép buộc đi như vậy.

Cho nên yêu nghiệt nào đó bình tĩnh mà thức dậy mặc quần áo, “Ta đi xem.”

Hà Nghiêm đứng ngoài cửa run lên, chủ tử, người đi không phải là họa vô đơn chí à...

Ngư Ngư lại cảm thấy chủ ý này vô cùng tốt, sùng bái mà nhìn Hách Liên Dạ, “Hoàng thượng nhìn thấy Vương gia nhất định có thể nghĩ thông, so với Vương gia ngài thì ai cũng là người bình thường cả!”

Hách Liên Dạ cười vỗ đầu nàng, “Ngoan ngủ đi, sáng mai ta cho người mua vằn thắn ở nhà bên chợ phía Đông về.”

“Vương gia ngủ ngon, sáng mai gặp trên bàn ăn!” Ngư Ngư lập tức xoay người nằm ngủ mê man.

Có con trai phong cách đặc biệt “trị khỏi bệnh” Hách Liên Dạ này, quả nhiên Hoàng thượng đã nghĩ thông rồi...

Nhưng sợ “bệnh tình” của Tiểu Trần Tử lại tiếp tục tăng thêm, Hoàng thượng cũng không có cách nào, chỉ có thể đồng ý cho hôn sự của hắn và An Tiểu Đường mà thôi.

Cho nên sáng ngày thứ hai, An Tiểu Đường dẫn Tiểu Trần Tử trở về gặp phụ huynh, nhân tiện để mẹ thể nghiệm một chút trên bàn rõ ràng chỉ có ba người, nhưng lại có thể đánh mạt chược bốn người, hơn nữa chơi mà tuyệt đối không có cảm giác loạn chút nào...

Hai người này luôn nói phải bồi dưỡng tình cảm, nhật trình sau hôn sự đã sắp xếp xong ngược lại lại tiến triển thần tốc.

So với cặp đôi này thì con đường thành thân kiêm ăn thịt của nam tử áo trắng càng nhấp nhô hơn...

Từ trước tới giờ sư đệ là một thần nhân, sáng ngày thứ hai khi xuất hiện thì đã không khác với bình thường là mấy rồi, thậm chí còn thoải mái ngồi bên cạnh sư huynh mình.

Nhưng tất cả mọi người đang ăn bánh bao hấp, Ngư Ngư ăn bát mì vằn thắn nhỏ mà Hách Liên Dạ mua cho nàng cộng thêm cái bánh bao hấp...

Chỉ có một mình sư đệ nhìn chằm chằm cái bánh bao kẹp rán kia, ánh mắt còn chứa thâm ý khác, vô cùng bình tĩnh thong dong mà ăn.

Bánh bao kẹp rán là miếng bán màn thầu được cắt thành miếng dày chừng một centimet, bên trên có một quả trứng được rán trong chảo dầu, sau khi đặt lên cái khay vẩy lên chút đường là có thể ăn được rồi.

Nói cách khác... bánh màn thầu bị thay đổi diện mạo, nam tử áo trắng không nhận ra đó là cái gì.

Mọi người chỉ có thể vô hạn chúc phúc nhìn hắn mà thôi.

Nam tử áo trắng dường như vẫn còn chưa ý thức được bầu không khí quỷ dị này, hắn vẫn luôn cúi đầu, trầm mặc ăn cái bánh bao mà sư đệ khi xuất hiện đã ném cho hắn ăn kia.

Tất cả mọi người đều cho rằng cái ngày mà hắn gặp cảnh khốn cùng lại cứ bắt đầu như vậy...

Nhưng làm một đám đói bụng thì sẽ đi tìm đôi đũa của mình, chứ không phải đi tìm bản chất con người bình thường của sư đệ, bọn họ không cách nào hiểu được một cái bánh bao sẽ gây ra hành động kinh người đến mức nào...

Trong lúc đang ăn, có một thị vệ với khuôn mặt bị sét đánh chạy tới, càng không ngừng lau mồ hôi lạnh, “Chủ... chủ tử, Vương phi.... bên ngoài cửa có người tới đây đòi nợ.”

... Hả?

Có người dám tới trước cửa phủ Tĩnh Vương đòi nợ ư? Sao có thể!

Thị vệ khoát tay, “Không phải, không phải, người nọ tới không phải tìm chủ tử, là... Dung công tử.”

Nam tử áo trắng tạm thời buông cái bánh màn thầu trong tay, “Dẫn hắn tới phòng ta, chuyển cái lồng hấp kia đi.”

“...” Nam tử áo trắng đã mua cái gì mà vì không có bạc thanh toán mà phải đem cái lồng hấp kia ra chống đỡ chứ...

Chẳng lẽ bản thân hắn đi ra ngoài mua thịt ăn? Tất cả mọi người ngạc nhiên cộng với vui mừng mà nhìn hắn.

Thị vệ còn chưa đi, tiếp tục lau mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Người đến “đòi nợ” đã nói với hắn thế này, hắn sớm đã biết Dung công tử cầm lồng hấp để đổi lấy mấy món đồ, nhưng vấn đề là...

“Người tới... là lão bản của Thư Trai...”

Sáng nay Dung công tử ra khỏi cửa có mua sách về, còn là một chồng sách cao nữa.

Khóe miệng mọi người hung hăng co giật, mua sách là một chuyện tốt, nhưng thấy phản ứng của thị vệ kia có gì đó sai sau, còn phải nghĩ tới lượng sách độc đáo mà hai sư huynh đệ này đọc hàng ngày...

Chẳng lẽ nam tử áo trắng mua một đống sách đen?

Đương nhiên không phải, nam tử áo trắng sẽ không đọc loại sách không biết quý trọng thịt như vậy...

Nhưng thị vệ vẫn cảm thấy đại sự không tốt, “Dung công tử mua đều là thực kinh ạ!”

Thực kinh của Nguyệt Loan Quốc chính là sách dạy nấu ăn ở hiện đại.

Dựa theo theo tính cách đến ngay cả bạc như thế nào cũng không biết, mà cũng không muốn quan tâm này của nam tử áo trắng... sao có thể đột nhiên nghĩ tới chuyện học nấu ăn được?

Hơn nữa nếu sau khi làm được xong, cái loại chuyện ăn uống này sẽ không cần bị quản chế bởi sư đệ của hắn nữa...

Hắn có thể yên tâm mà rời nhà đi ra ngoài rồi!

Cho nên thị vệ mới lo lắng như vậy.

Nhưng hắn đã suy nghĩ quá ít rồi....

Thấy thị vệ nói ra sự thật, nam tử áo trắng tạm thời buông cái bánh màn thầu đã ăn được một nửa xuống, giọng điệu bình tĩnh đáp, “Chờ sau khi biết học làm cơm xong ta ăn cơm sẽ không cần tìm sư đệ nữa.”

“Nàng đánh ta, ta cũng có thể phản khảng rồi.”

“...” Chẳng lẽ sự oán hận của hắn chất chứa đã lâu, cuối cùng cũng bộc phát, chuẩn bị có thể tự sống một mình và có thể đánh nhau với sư đệ một trận?

Lần này đã khiến đám Ngư Ngư phải chấn kinh rồi.

“Sau đó sư đệ sẽ không cần hiểu lầm nữa.”

Dung bánh bao hiển nhiên là một cái bánh màn thầu thở muốn xì khói…

“... Hiểu lầm cái gì?”

Thấy dáng vẻ của nam tử áo trắng này như trích tiên không để ý tới phàm nhân, lại nhìn bản mặt to vẫn luôn bình tĩnh của sư đệ, mọi người còn gấp gáp hơn cả so với hai người họ.

“Hiểu lầm ta vì muốn ăn thịt mới luôn nhường cho nàng ấy.”

... Hả?

Tại sao những lời này... lại giống như cách thổ lộ quanh co lòng vòng vậy nhỉ?

Nhưng đám Ngư Ngư đều biết đây cũng do bọn họ suy nghĩ nhiều, nam tử áo trắng sẽ không có tâm tư phức tạp như vậy.

Nam tử áo trắng không phát hiện ra vẻ khiếp sợ của bọn họ, ban nãy khi đang nói, ánh mắt của hắn vẫn luôn giao động giữa bánh màu thầu không nhân trong tay, và bánh bao có nhân thịt có nước canh của những người khác ăn...

“Sư phụ nói phải bảo vệ sư đệ.”

Vẫn là giọng điệu thật bình thường.

Ngư Ngư lập tức giơ tay, “Tôi thay mặt Trình Ti Nghiên yêu cầu một chút, cô ấy là sư muội của anh.”

“Sư phụ nói phải bảo vệ sư đệ.” Giọng điệu nhấn mạnh một lần nữa.

Sư muội và sư đệ, giới tính không giống nhau... Ừ.

Hà Nghiêm lập tức tham gia náo nhiệt, trợn tròn mắt nói dối, “Trước khi đi Ôn Ngôn có nói muốn thu ta làm đệ tử quan môn. Thật ra ta cũng là sư đệ của ngươi.”

Ánh mắt nam tử áo trắng hờ hững liếc nhìn hắn một cái, “Sư đệ của ta là nữ.”

Hà Nghiêm: “...” (┬_┬ ) Tại sao lại không có lời phản đối vậy....

Vì là người trung gian làm mối, Ngư Ngư đành phải giật khóe miệng, tiếp tục nhắc nhở, “Còn có Trương Tam đang bị giam giữ trong lao ngục nữa, nếu đã như vậy có cần ta gọi tên đó...”

“Ta chỉ có một sư đệ.” Âm thanh lạnh nhạt cắt ngang lời nàng.

“Trên núi còn có rất nhiều người...”

“Bọn họ đều không phải sư đệ của ta.” Hắn hoàn toàn không muốn nghe nữa.

Thật ra xem xét lại thì lời hắn nói cũng không khác biệt lắm... Từ trước đến nay nam tử áo trắng không phải là người sẽ nói nhiều.

Nhưng dường như mọi người lại bị tư duy rất ngốc toàn cơ bắp này đả động rồi...

Đương nhiên bọn họ bị đả động cũng vô dụng, điểm quan trọng ở đây chính là phải xem ý của sư đệ như thế nào.

Bị một đám người vô cùng thấp thỏm dùng ánh mắt mong chờ vây quanh nhìn, sư đệ bình tĩnh đặt đũa xuống, suy nghĩ một chút rồi nói, “Bữa trưa tiếp tục ăn bánh bao kẹp rán.”

“...” Nam tử áo trắng lặng lẽ nhìn sư đệ ăn xong, cùng với những đống đồ ăn trên bàn như chưa từng liên quan tới bản thân một lần kia.

Sau đó hắn cúi đầu yên lặng nhìn bát, hay là sẽ đi tóm lấy góc áo của sư đệ?

Đương nhiên không phải!

Sau khi nhìn đống bát đĩa kia trong chốc lát, nam tử áo trắng nói, “Bữa trưa ta để rán cho muội.”

Mọi người: “...” (⊙o⊙ )

Hắn còn tự hiểu bản thân phải xuống bếp để dỗ dành cho sư đệ vui nữa?

Thế giới của cái bánh màn thầu kia có thể quật khởi thật quá không chân thực rồi!

Mọi người đều kinh hãi, lập tức bật thốt lên hỏi hắn, “Sao ngươi lại nghĩ đến phải làm như thế?”

“Ta thấy Hách Liên Dạ xuống bếp nấu cho Ngư Ngư.”

“... Nhưng Vương phi và chủ tử là vợ chồng mà.” Hà Nghiêm lập tức nhấn mạnh trọng điểm.

Ngư Ngư cũng tức khắc phối hợp theo, kéo Hách Liên Dạ tới hôn một cái, muốn để hắn nhìn thẳng vào ý nghĩa của vợ chồng.

“Nàng là sư đệ của ta.”

“...” Mọi người bị đáp án cường đại mà không thay đổi này đánh bại.

Thôi, sư đệ thì sư đệ đi, thật ra xưng hô cũng không mấy quan trọng, dù sao mặc kệ có tên là gì thì ý của hắn cũng chỉ có một người.

Có một người có thể đặt bạn ở trong lòng, ngăn cách với tất cả những người khác, vĩnh viễn giữ lại cho bạn một vị trí độc nhất vô nhị cũng đã thật sự đủ rồi.

Nam tử áo trắng nói muốn xuống bếp là nghiêm túc, xét thấy hắn trước sau vẫn như một - tác phong luôn ngốc nghếch một cách tự nhiên... Tất cả mọi người đều cẩn thận mà chờ ở bên ngoài phòng bếp, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị cứu hỏa.

Nhưng nửa canh giờ trôi qua, trong phòng bếp vẫn yên tĩnh như bình thường.

Chẳng những không có lửa, không có khói đen, thậm chí bọn họ còn ngửi thấy được mùi trứng gà nướng nữa.

Mọi người hoàn toàn kinh hãi, chẳng lẽ nam tử áo trắng là thiên tài trù nghệ, thật sự chỉ dựa vào một quyển sách dạy nấu ăn, lần đầu xuống bếp đối đầu với cái chảo dầu không đơn giản mà đã thành công ngay lần đầu tiên rồi?

Tất cả mọi người đều hiếu kì, đầu tiên là sợ có quá nhiều người sẽ khiến hắn khẩn trương, ảnh hưởng đến sự phát triển của hắn, cho nên mới rút lui khỏi khu vực bếp, hiện giờ đều chạy đến trước cửa sổ, muốn thấy phong thái của thế hệ trù thần mới...

Sau đó bọn họ liền đứng ngốc tại chỗ...

Khó trách ngay cả mùi củi bị cháy bình thường bọn họ cũng không ngửi thấy được, bởi vì trong phòng bếp hoàn toàn không nhóm lửa.

Nam tử áo trắng vẫn một thân áo trắng phiêu dật, cho dù hắn đang đứng ở trong phòng bếp, bên cạnh còn có cái bếp lò mang hơi thở tồn tại vô cùng lớn, đứng từ góc độ của bọn họ nhìn lại trong tay hắn còn cầm trái bí đao tròn vo cũng không khiến hắn nhiễm chút tục khí.

Nhất là hiện giờ trong hai tay hắn có thêm một vầng sáng màu vàng nhảy động, dường như còn có tia sáng nhảy ra.

Nhưng thứ ánh sáng lấp lánh kia không chạy quá xa, chúng đang hội tụ lại từng chút một, tựa như cái lông đuôi vàng óng của Phượng Hoàng đang xoay chuyển xung quanh khiến những kim sắc của vầng sáng kia đẹp đẽ không giống như vật dụng trần thế.

Nhìn lại dung mạo tuấn nhã xuất trần của nam tử áo trắng, thấy ánh mắt vẫn thường hờ hững không nhìn không ra vui buồn kia, thậm chí bọn họ có ảo giác giống như nam tử áo trắng thật ra là trích tiên trên trời, mà trong tay hắn là Phượng Hoàng được trùng sinh trong vòng cầu lửa, rất nhanh sẽ giương cánh bay cao.

Đang suy nghĩ, vầng sáng màu vàng kia lại thật sự như hoa sen thuở ban đầu bung rộng ra, mà một vệt sáng vàng trong đó bay thẳng lên trời.

Cũng cùng lúc đó, vầng sáng màu vàng giống như đã hoàn thành sứ mệnh của mình, trở thành một cột sáng màu vàng, vùn vụt bay lên như nhạn múa du long... bay về phía cái bát không trên bếp lò.

Dụi mắt nhìn kĩ, trong chén có thêm một vũng dầu sôi.

Lại dụi mắt, quang ảnh nhảy ra trước đó không phải cái gì phi thăng thành tiên, hiện giờ đang nằm trong cái bát chính là năm miếng bánh bao kẹp rán.

Mọi người: “... Mới vừa rồi... đó là gì?”

Ánh mắt của nam tử áo trắng nhìn lên cuốn sách dạy nấu ăn đang mở, dựa vào đó mà đọc, “Chảo dầu đốt tới bảy, tám phần nhiệt.”

“...” Cho nên chẳng lẽ cái vầng sáng màu vàng kia... là một “chảo dầu” sao?

Bánh màn thầu à ngươi tỉnh lại đi! Chảo dầu là ý nói một cái nồi đổ dầu ăn mà, không phải lấy dầu làm nồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.