Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 88: Chương 88: Mưu đồ bí mật tạo phản




Tin tức thần khí sắp xuất thế được truyền đi khắp phố lớn ngõ nhỏ, nghe đồn rằng có cao nhân chỉ điểm, nơi thần khí sắp xuất thế là Vân Vụ sơn.

Sáng sớm ngày hôm sau, tất cả mọi người đều đổ về Vân Vụ sơn, trong vương phủ, mới sáng sớm Ly Nặc đã chuẩn bị xong hành lý, đang chờ ở ngoài phòng Tuyết Đại, lúc này hắn đã học thông minh hơn, mặc kệ phát sinh chuyện gì cũng không được quấy rầy chủ tử nghỉ ngơi, có lần giáo huấn trước hắn đã nhớ kỹ, nhắc nhở chính mình tuyệt đối không được mắc sai lầm lần nữa.

Trong phòng, Dạ Khuynh Thành đã sớm quần áo chỉnh tề, chờ một bên, nhưng Tuyết Đại vẫn nằm lỳ trên giường, không chút nào có vẻ muốn dậy.

"Tuyết Nhi, mau dậy đi, ta biết nàng không ngủ thật, ngoan, nghe lời đi..." Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ hai má trắng mềm của nữ tử, bất đắc dĩ gọi người đang nằm trên giường dậy.

"Ta đã nói rồi, ta không có hứng thú với cái thần khí gì gì kia, ngươi thích thì tự đi một mình đi." Không kiên nhẫn mở mắt ra trừng hắn một cái, nàng lại xoay người vào bên trong tiếp tục làm đà điểu.

Đối với sự không hứng thú của nàng, Dạ Khuynh Thành ngoài bất đắc dĩ ra cũng chỉ có bất đắc dĩ, hắn là vì nàng mới phải đi, nhưng bây giờ nàng lại nói nàng không thích đi, khiến hắn rất đau đầu. Mặc kệ, nhất định phải bắt nàng đi mới được, cho dù là lừa gạt cũng được, nếu lừa gạt vẫn không được thì cùng lắm là hắn vác nàng đi, mặc kệ nàng có đồng ý hay không.

"Tuyết Nhi, không phải nàng rất thích đánh đàn sao, lần này thần khí chính là một cây thất huyền cầm, lại là một chiếc đàn cổ đã ngủ say mấy ngàn năm rồi, vô luận là âm sắc hay chất liệu đều là độc nhất vô nhị, nếu bỏ lỡ cơ hội này thì về sau nàng sẽ hối hận đấy."

Hắn biết rất rõ cái gì có thể hấp dẫn nàng, quả nhiên, khi nghe được lời giới thiệu của hắn (giống dụ dỗ hơn =.=), Tuyết Đại quả thật động tâm.

"Ngươi nói là thật sự?"

"Đương nhiên, ta thề ta chưa bao giờ lừa nàng!" (chém =_=) Thấy nàng rốt cuộc mắc câu, lúc này hắn mới thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng cũng khiến nàng có hứng thú, hoàn hảo hắn đã nghĩ ra chiêu này.

"Vậy ngươi đi ra ngoài trước, ta muốn thay quần áo."

Đúng thật là nàng đang thiếu một cây cầm làm vũ khí, hiện giờ nghe hắn nói vậy, nàng cũng muốn đi nhìn xem một chút, nếu thật đúng như lời hắn nói, nàng cũng không ngại đoạt về làm vũ khí cho riêng mình.

"Tốt, ta ra ngoài đợi nàng, khi nào xong thì nhớ gọi ta một tiếng."

Nói xong liền đi ra cửa, mở cửa đi ra ngoài, nhìn thấy Ly Nặc đang đứng ngoài cửa, mặt không khỏi một phen biến hóa.

Ngay sau đó một tiếng hét thảm liền truyền ra, thật tội nghiệp cho Ly Nặc, còn không biết bản thân đã phạm phải sai lầm gì, đã bị vị chủ tử vô lương tâm nào đó cho một cước bay thật xa.

"Chủ tử...." Thật không biết hắn đã ăn phải cái gì mà lại đen đủi thế này. Có người tới cửa tìm, hắn chạy đi thông báo cũng bị đánh, còn suýt nữa bị hủy mất khuôn mặt hồ ly tuyệt mĩ của mình, hiện giờ chính mình thức thời đứng ngoài cửa không hé răng mà vẫn không hiểu vì sao tự dưng bị đá bay, đây có còn là thiên lý không a a a, hắn thật là đáng thương mà.

"Bổn vương cảnh cáo ngươi, từ hôm nay trở đi, ngươi không được đến gần cửa phòng Tuyết Nhi nửa bước, nếu không sẽ không phải là đơn giản bị đá một cái đâu."

Chỉ có một mình hắn có tư cách đến gần phòng Tuyết Đại, những kẻ khác, đặc biệt là kẻ khác phái, đều không được phép, hôm nay chỉ là một sự trừng phạt nhỏ để cảnh cáo mà thôi.

Lúc này Ly Nặc mới hiểu vì sao mình bị đánh, này, chủ tử cũng quá bá đạo đi, hắn chỉ là yên lặng chờ ở ngoài cửa mà thôi, lại nói, đường đường là một đại nam nhân, ách không đúng, phải nói là đường đường là một Long Vương chí tôn, lại đi ăn dấm chua của sủng vật chính mình, nói ra không phải để cho kẻ khác cười ngất?

Mà cũng không đúng, chỉ sợ là chưa kịp truyền ra, cái miệng không kín kia đã bị chủ tử hủy thi diệt tích rồi, nghĩ đến đây hắn không tự chủ được lấy tay che miệng, ngàn vạn lần không được nói chuyện chủ tử thích ăn dấm chua ra ngoài, nếu không hắn sẽ chỉ có một kết cục duy nhất, đó là chết, hơn nữa còn là chết rất khó coi, điểm ấy hắn sẽ không bao giờ hoài nghi.

"Ly Nặc biết rồi chủ tử."

Cúi thấp đầu, thái độ thành thật nhận sai.

Khi bọn họ nói chuyện, Tuyết Đại đã rửa mặt chải đầu xong, từ trong gian phòng đi ra.

"Ngươi làm sao vậy?"

Nhìn bộ dáng đáng thương hề hề của Ly Nặc, nàng không khỏi tò mò hỏi một tiếng, hỏi xong liền thấy hối hận, sớm biết chuyện như vậy thì nàng đã không dám lắm mồm rồi.

Vốn Ly Nặc đang một bộ rầu rĩ không vui, lại nghe được lời hỏi thăm quan tâm từ vị chủ mẫu ngày thường ít nói, hắn không khỏi cảm thấy vui vẻ một trận, nhưng cũng bị một câu hỏi này của nàng mà cảm động khóc nức nở.

"Chủ mẫu, Ly Nặc thật sự là vui vẻ, không nghĩ tới ngài còn có thể quan tâm tới ta, thật sự khiến cho ta rất rất cảm động nha."

Vì kích động quá độ, hắn lại phạm phải một sai lầm rất nghiêm trọng.

Dạ Khuynh Thành nhìn Ly Nặc kích động ôm Tuyết Đại, trong lòng dâng lên một trận ghen tuông, ánh mắt rét lạnh sắc lẻm bắn về phía một con hồ ly nào đó, đôi mắt nguy hiểm nheo lại, tựa như muốn bằm thây Ly Nặc ra hàng nghìn mảnh.

Xong rồi, hắn cảm nhận được ánh mắt đầy lãnh ý liền khẩn trương buông Tuyết Đại ra, làm sao bây giờ? Hắn chỉ là nhất thời kích động mà ôm chủ mẫu mà thôi, chủ tử nhất định sẽ không buông tha cho hắn, lần này phải làm thế nào mới tốt đây?

Không khí quỷ dị giữa bọn họ Tuyết Đại cũng phát hiện, cho nên mới hối hận đã hỏi ra một câu như vậy, cũng không phải là nàng để ý Dạ Khuynh Thành, sợ hắn ghen, mà là nàng không muốn trêu chọc phiền toái, nhưng hiện tại xem ra, nàng đã chọc phiền toái rồi.

"Xuất phát thôi." Bỏ qua không khí giương cung bạt kiếm của hai kẻ kia, nàng dẫn đầu đi ra khỏi phủ.

"A... tốt." Ánh mắt của chủ tử quá mức dọa người, hắn phải nhanh chóng trốn đi mới được, rất rõ ràng, chỗ trốn an toàn nhất là ở bên cạnh chủ mẫu, tiểu hồ ly nhanh chóng chạy đi trốn bên người Tuyết Đại, coi như là để an ủi tâm hồn tổn thương của hắn đi, nói cách khác, chỉ sợ sau này hắn sẽ chết trên tay chủ tử, thậm chí đến xương cốt cũng chẳng còn.

Dạ Khuynh Thành cũng đi theo sau, tên tiểu hồ ly chết tiệt kia, lại dám coi như không có lửa giận của hắn, chờ đến khi nào Tuyết Đại không còn ở bên nó, nhất định phải hảo hảo giáo huấn nó một phen, xem nó còn dám không coi lời mình không ra gì hay không.

Chuyến đi này của bọn hắn, Hi quốc sẽ phát sinh một phen long trời lở đất, đợi đến khi bọn hắn trở về, không biết sẽ phải đối mặt như thế nào đây?

Cứ như vậy bọn họ lên đường đến Vân Vụ sơn, kỳ thật Dạ Khuynh Thành có thể dùng thời gian ngắn nhất chạy đến nơi, nhưng hắn lại không làm như vậy, bởi vì hắn cực kỳ hưởng thụ thời gian được lặn lội đường xa cùng với Tuyết Đại. Còn về cây thất huyền cầm kia hắn tuyệt không lo lắng, bởi vì hắn biết, trừ bỏ nàng ra không ai có thể lấy được thần khí Phục Ma cầm.

Cho nên một đường đi này, hắn chỉ lo làm thế nào để lấy lòng Tuyết Đại mà thôi, tuy chỉ rước lấy ánh mắt lạnh lùng và xem thường của nàng nhưng hắn cũng không nổi giận, tiếp tục phát huy tinh thần của tiểu cường* quấn lấy Tuyết Đại không tha. (*là con gián ạ )

Mà lúc này trong hoàng cung Hi quốc đang diễn ra một âm mưu động trời.

Trong Vận Hi cung, Hiên Viên Triết vẻ mặt âm ngoan ngồi một bên, bên cạnh hắn là một phụ nhân xinh đẹp cả người đầy khí chất cao sang, ngồi đối diện họ là Thượng Quan gia chủ và hai huynh muội Thượng Quan Cẩn Nam.

"Ca, gần đây hoàng thượng đã có tâm muốn phế thái tử, nếu chờ đợi thêm nữa, chỉ e tình thế đối với chúng ta sẽ có phần bất lợi, nếu như vị trí thái tử của Triết Nhi bị phế đi, Thượng Quan gia chúng ta sẽ không còn cơ hội đấu lại bọn họ nữa."

Ngồi trên ghế chủ vị là mẫu phi của Hiên Viên Triết, Thượng Quan Vận, thân phận trước mắt là Quý phi.

Có Thượng Quan gia làm hậu thuẫn, nàng ở hậu cung có thể nói là thuận buồm xuôi gió, muốn gì được nấy, lại ỷ vào sự sủng ái của hoàng thượng, không hề để hoàng hậu vào trong mắt, ở trong hậu cung ngang ngược kiêu ngạo, không biết đã đắc tội biết bao phi tần, lại cũng không biết có bao nhiêu oan hồn đã chết thảm dưới tay nàng ta.

Thượng Quan gia chủ trầm tư hồi lâu, lúc này mới nói: "Vận Nhi, kế hoạch lần này của muội quá mức mạo hiểm, trước không đề cập đến Ôn Hải Thiên rất khó đối phó, hiện tại lại có thêm một Lục Vương gia cường hãn, nếu chúng ta thực sự làm như vậy, cái giá phải trả cũng không nhỏ, thành công thì tốt, ngược lại mà thất bại thì chắc chắn kết cục sẽ rất thê thảm."

Muội muội này của hắn trước giờ luôn có dã tâm rất lớn, độc sủng hậu cung rồi vẫn không khiến nàng thỏa mãn, một lòng muốn đi lên ngai vàng của thái hậu, hiện giờ lại muốn giết phu quân, nâng đỡ con trai mình lên làm hoàng đế.

Mà cháu trai này của hắn có bao nhiêu tài cán người làm cậu như hắn rất rõ ràng, làm một vị Vương gia nhàn tản thì còn được, nếu thật cho hắn làm hoàng đế thì chỉ sợ không phải là hành động sáng suốt.

"Cậu, ngài không cần nâng cao uy phong của kẻ khác để diệt chí khí của con có được không? Hơn nữa, người có biết hiện tại Hiên Viên Mộ Bạch có thân phận gì hay không? Hắn chính là cung chủ của Vô Thương Cung Dạ Khuynh Thành, là kẻ đã một mình hủy đi Lạc Hà điện mà mẫu phi tân tân khổ khổ sáng lập ra, làm hại hơn phân nửa tâm huyết của mẫu phi đổ sông đổ biển, cũng làm hại Thương Quan gia mất đi một cánh tay đắc lực, thù này há có thể không báo?"

Nói chuyện đúng là thái tử HIên Viên Triết, thì ra, chủ nhân của Lạc Hà điện, Lạc Hà tiên tử chính là vị Quý phi Thượng Quan Vận lòng muông dạ thú trước mắt này, đừng nhìn nàng ta bề ngoài nhu nhược, kì thực cũng là một cao thủ có tu vi khá cao, nhu nhược chỉ là vẻ ngụy trang của nàng ta, âm ngoan độc ác mới đích thực là bản chất của nàng ta, đúng là điển hỉnh của một nữ nhân rắn rết.

Bên cạnh Thượng Quan Cẩn Nam nghe vậy, mâu quang vừa động nháy mắt lại khôi phục bình tĩnh.

"Ngươi nói Hiên Viên Mộ Bạch là Dạ Khuynh Thành, kẻ đã một mình hủy hoại Lạc Hà điện của chúng ta?" Chuyện xảy ra ba năm trước đối với hắn vẫn còn là một kí ức vô cùng mới mẻ, đêm hôm đó tổng đà của Lạc Hà điện cơ hồ là bị phá hủy triệt để, ngoại trừ một số trưởng lão có việc không ở tổng đà, những người còn lại không một ai may mắn thoát khỏi. Không nghĩ tới một người có năng lực cường hãn có thể một tay hủy đi Lạc Hà điện lại chính là vị Vương gia mà bọn hắn luôn cho là tàn phế.

Nhưng là không phải Hiên Viên Mộ Bạch đã sớm bị mắc bệnh từ nhỏ rồi sao? Mà loại bệnh này cũng không phải là bệnh bình thường, nó là một loại di chứng được tạo thành nhờ một loại độc rất bá đạo, còn về việc tại sao hắn lại biết rõ ràng như vậy, vậy thì phải hỏi vị muội muội ngoan độc của hắn rồi.

Năm đó mẫu phi Hiên Viên Mộ Bạch cũng là một mĩ nhân nghiêng nước nghiêng thành, sủng ái có thừa, mà nữ nhân khiến cho quân chủ của tam quốc đều khuynh đảo lại lựa chọn Hiên Viên Liệt, cũng là hoàng thượng Hi quốc bây giờ.

Vốn là bọn họ đang phi thường hạnh phúc, nhưng từ sau khi Thượng Quan Vận tiến cung tất cả đều thay đổi, nguyên bản hai người đang ân ái lại bắt đầu xảy ra mâu thuẫn, cứ nghi ngờ nhau không căn cứ, từ đó tình cảm cũng dần dần rạn nứt, thậm chí đến lúc nàng ta mang thai sinh ra một đứa nhỏ hắn cũng chưa từng liếc mắt một cái, thế nên mới cho Vận Nhi cơ hội hạ độc mẫu tử các nàng, cuối cùng khiến nữ tử kia ôm hận mà chết, mà hài tử của nàng cũng bị tàn phế, lúc này hoàng thượng mới ý thức chính mình đã có lỗi với mẫu tử các nàng, xuất phát từ lòng áy náy, lúc này hắn mới mang Hiên Viên Mộ Bạch bị bệnh hiểm nghèo quấn thân đến bên cạnh mình, lại phái người bảo hộ rất nghiêm ngặt, nếu không hắn đã sớm bị kẻ khác hại chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.