Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 87: Chương 87: Phục Ma cầm hiện thế




"Ừ, không phải là ta không muốn, chỉ là có chút chuyện sợ xử lý hơi khó." Trong lòng ả ta tính toán gì làm sao nàng không biết? Nàng muốn xem rốt cuộc là ai sẽ chết trong tay ai đây.

Ôn Uyển nghe nàng nói như vậy, nhất thời cảm thấy có hy vọng, lúc này mới ra vẻ khó hiểu hỏi: "Tam muội nói vậy là có ý gì?"

"Ta muốn nói là, cùng Thượng Quan gia đính hôn nhất định phải là dòng chính nữ, mà ta chỉ là con của một tiểu thiếp, cho dù muốn giúp ngươi cũng là có tâm mà không có sức nha."

Đây là lời mà chính ả ta đã từng dùng, hôm nay vừa vặn nàng trả lại cho ả, xem ả còn có thể giải thích như thế nào.

"Này, cái này...." Câu này thực khiến cho Ôn Uyển nghẹn họng, nhưng cũng chỉ là một chút thôi.

"Cái này nên xử lí ra sao?" Tuyết Đại nhíu mày hỏi.

“Kỳ thật cái này cũng rất đơn giản, mẫu thân ngươi vốn là chính thất phu nhân của phụ thân, coi như ngươi cũng là dòng chính của phủ tướng quân, như vậy cũng được phải không?" (khinh bỉ x n lần)

Chậc chậc, Tuyết Đại không khỏi cảm khái trong lòng, nữ nhân này cũng thật là vô liêm sỉ rồi, đến những lời như vậy mà ả cũng nói ra được, nàng thật xin ngả mũ bái phục.

"Ha ha, những lời này ngươi tốt nhất không nên nói lung tung ra ngoài, nếu không nhất định sẽ người đời xỉ vả, ta sẽ coi như ngươi đang nói đùa mà bỏ qua, còn cái thân phận đích nữ, ta nghĩ ngươi vẫn nên giữ lại mà dùng, không ai cần đâu."

Đến cái vị trí Vương phi này nàng còn không ham thì một cái chức đích nữ phủ tướng quân nho nhỏ tính là cái gì chứ, thật đúng là nực cười.

Tuyết Đại nói xong định rời đi, lại bị Ôn Uyển ngăn cản.

“Ôn Mạt, ngươi đừng thấy ta cho ngươi chút mặt mũi liền lên mặt, cái vị trí Vương phi này của ngươi vốn là của ta, lần này ta đến khuyên bảo đã là cực kỳ nể tỉnh rồi, ngươi đừng không biết phân biệt tốt xấu."

Ả nhất thời kích động, đem ý nghĩ sâu trong nội tâm mình nói ra, căn bản là không chú ý tới hiện tại bản thân vẫn đang ở trong phủ của người khác, bên cạnh còn có một vị Vương gia thị huyết đang rình rập như hổ rình mồi, tùy thời đều có thể xuất thủ đá bay ả.

Quả nhiên, ả vừa nói ra lời này lập tức liền hối hận, cũng không đợi đến khi ả ta kịp lấp liếm đi những lời độc ác vừa rồi đã bị Dạ Khuynh Thành đáy mắt tràn ngập huyết sắc cho một chưởng bay ra đập xuống đất, trong miệng thổ huyết không ngừng.

"Vô Tình!" Vẫn chưa hết, hắn còn gọi Vô Tình tới, muốn hảo hảo giáo huấn nữ nhân này một trận, để cho ả nhớ thật kĩ, nữ nhân của hắn ả không được phép chọc đến.

Hành vi hôm nay của nữ nhân này thật sự để cho hắn không thể nhịn được nữa, lại dám nói ra những lời độc ác làm tổn thương đến Tuyết Đại, Tuyết Đại không ngại không có nghĩa là hắn sẽ bỏ qua cho ả, trước kia ả khi dễ Tuyết Nhi hắn vẫn chưa kịp tìm ả tính sổ, hiện giờ ả đã tự tìm tới cửa chịu chết, không có lý gì hắn lại bỏ qua cơ hội tốt này.

"Đợi một chút, đánh gãy kinh mạch của ả, ném tới bãi tha ma cho chó hoang ăn đi."

Loại nữ nhân này không nên để ả sống trên đời, mà để cho ả thống khoái chết đi thì thật quá nhân từ, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ nhận mình là người nhân từ, đắc tội người của hắn có lẽ còn có thể một nhát chết ngay, nhưng nếu dám động đến Tuyết Đại thì hắn nhất định sẽ cho kẻ đó sống không bằng chết!

Ôn Uyển vừa nghe vậy, lập tức khóc lớn: "Không cần..... Tam muội ta cầu xin ngươi, về sau sẽ không dám động tâm tư nữa, van cầu ngươi cứu ta được không? Ta không muốn bị đánh gãy kinh mạch, không cần...."

Lần này ả rốt cuộc hiểu rõ một sự thật, người nam nhân tuấn mĩ như thần kia căn bản không phải là người lương thiện, sự si tình của hắn chỉ dành cho một người duy nhất, mà ả lại ngu ngốc bị vẻ bề ngoài của hắn lừa gạt, cho rằng hắn là người đàn ông ôn nhu, lại không nghĩ đến bởi vì mình nhất thời nhìn lầm mà dẫn đến thảm cảnh ngày hôm nay, hiện tại ả chỉ còn hy vọng duy nhất là đi cầu xin Ôn Mạt kia, hy vọng nàng ta sẽ nể tình tình tỷ muội mà tha cho ả.

Nữ nhân này đúng là vô sỉ, như vậy mà cũng có thể nghĩ ra, đừng nói Tuyết Đại căn bản không phải là Ôn Mạt, cho dù có là Ôn Mạt đi chăng nữa cũng sẽ không cứu ả, bị ả ta chèn ép từ nhỏ đến lớn, bị khi dễ khắp nơi, hiện giờ lại muốn người ta nể tình tỷ muội mà cứu? Tại sao lúc ả khi dễ Ôn Mạt lại không nghĩ đến tình tỷ muội?

Tuyết Đại đi tới, từ trên cao nhìn xuống người đang quỳ rạp trên mặt đất không thể động đậy, lạnh lùng mở miệng nói: "Nếu muội muội ngốc kia của ngươi còn sống, có lẽ còn có thể cứu ngươi một mạng, đáng tiếc, nàng đã chết, tin tưởng không lâu sau ngươi sẽ được đi gặp nàng ta."

Nghe nàng nói thế, Dạ Khuynh Thành chỉ là hơi nhíu mày, giống như không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào khi nghe nàng nói ra chuyện kinh dị(!?) như vậy, lúc trước chính mình cũng đã phái người Vô Thương Cung đi điều tra, chính bản thân cũng để ý từng động tĩnh của nàng, kết quả lại không thu hoạch được gì, vốn cho rằng nàng vì bị ngập nước mà trở nên thông minh, không nghĩ tới chân tướng lại là như vậy.

Trái lại Ôn Uyển lại không thể tin được mở to hai mắt, không tin nói: "Không, không có khả năng, ngươi rõ ràng là Ôn Mạt, chúng ta cùng nhau lớn lên, ta rất quen thuộc nàng, nàng làm sao có thể đã chết? Ngươi đang gạt người!"

Tuyết Đại vẫn cười lạnh như cũ, nói tiếp: "Nàng đã chết đuối khi bị Thượng Quan Cẩn Nam lừa gạt xuống sông tìm ngọc bội lần đó, thiệt thòi cho các ngươi tự xưng là người thân nhất của nàng, vậy mà lại không nhận ra, nhưng có thân nhân như các ngươi, nàng chết còn sung sướng hơn sống."

Ả nghĩ tới, Ôn Mạt không biết bơi, mà lần đó lại ở dưới nước lâu như vậy, sau khi thức dậy liền trở thành một người hoàn toàn khác, chẳng lẽ.....

"Vậy, ngươi là....." Ả hoảng sợ nhìn Tuyết Đại, run rẩy hỏi.

"Ngươi cũng sắp chết rồi, còn có thể sợ quỷ sao?" Nhìn bộ dáng của ả, Tuyết Đại liền biết ả là đang sợ hãi nàng, thật không nghĩ tới, cái đại tiểu thư điêu ngoa này cũng sẽ sợ quỷ, thật sự là ngoài ý muốn nha.

"Ngươi, ngươi thật là quỷ?" Có lẽ thường ngày ả hay làm chuyện xấu, cho nên vừa nhắc tới mấy chữ ấy là ả thấy sợ.

"Ngươi cho rằng như vậy là được rồi." Nói xong liền quay lại nói với Dạ Khuynh Thành: "Ta muốn một mình đi thưởng hoa anh túc trong hoa viên của ngươi, có thể chứ?"

Trong hoa viên của hắn có trồng rất nhiều hoa anh túc nàng đã nhìn qua, nhưng mỗi lần đều có hắn đi cùng cho nên nàng cũng không có tâm tình ngắm hoa.

Dạ Khuynh Thành rốt cuộc thấy nàng đồng ý mở miệng nói chuyện với mình, khỏi nói tâm tình có bao nhiêu cao hứng, chỉ cần nàng không nói đến chuyện rời khỏi hắn, những cái khác chỉ cần nàng chủ động nói ra hắn đều làm mọi cách thỏa mãn nguyện vọng của nàng.

"Đương nhiên là được, bên ngoài rất lạnh, nàng nên mặc thêm áo vào, thưởng hoa xong nhớ trở về dùng bữa."

Nói đến đây hắn mới nhớ tới, bọn họ còn chưa ăn sáng, đều là tại cái nữ nhân chết tiệt kia làm hại, nghĩ đến đây lại không khỏi liếc xéo nữ nhân bị hắn đánh trọng thương ngã xuống đất không dậy nổi, vẻ mặt chán ghét nói: "Vô Tình, còn không mau lôi kẻ này đi, đỡ khiến cho ta nhìn thấy lại chướng mắt!"

"Vâng, Vương gia."

Dứt lời liền đi đến trước mặt Ôn Uyển, xách ả từ dưới mặt đất lên như xách chó lôi đi.

"Không cần! Ôn Mạt ngươi đồ tiện nhân sẽ không được chết tử tế! Ta dù thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi...." Tiếng gào thét ai oán từ trong miệng Ôn Uyển truyền ra, Tuyết Đại căn bản không để ý, theo như nàng nghĩ, chỉ cần coi như là chó sủa là được rồi.

Nhưng Dạ Khuynh Thành lại không nghĩ như vậy, chỉ thấy hắn giơ ngón tay ra, một viên thuốc nho nhỏ liền bay vào trong cái miệng đang lải nhải của Ôn Uyển, nháy mắt khiến cho ả không thể nói được nữa, không phải là chết rồi, mà là bị độc câm.

Ôn Uyển dùng ánh mắt độc ác nhìn chòng chọc Tuyết Đại, ả muốn nàng nhớ kỹ, khắc sâu bộ dáng thê thảm của ả, ả muốn nàng mỗi đêm đều bị bộ dáng đáng sợ này dọa cho tỉnh ngủ.

Sau khi Ôn Uyển bị lôi đi, Tuyết Đại cũng đi về phía vườn hoa, đã nhiều ngày cảm thấy bí bách, giờ đây được nhìn thấy những khóm hoa anh túc diễm lệ thì bao nhiêu buồn bực liền biến mất.

Bất tri bất giác, thời gian đã từ từ trôi qua, mãi đến khi trên vai có thêm một kiện áo choàng, lúc này nàng mới chú ý tới Dạ Khuynh Thành đã chạy đến bên cạnh từ lúc nào.

"Không phải đã nói nàng nên mặc thêm áo vào sao, tại sao lại không nghe lời như vậy hả?" Vẻ mặt hắn đầy sủng nịch nhìn nàng, giọng điệu mang theo một chút trách cứ nói.

"Không có việc gì, ta không lạnh."

Hắn quan tâm nàng, đối xử với nàng tốt hơn so với người khác nàng đều nhìn ra, chính là nàng cảm thấy yêu rất mệt mỏi, mà nàng cũng không cần yêu, lại càng không thích bị người khác bức bách, cho dù người nọ không có ý muốn tổn thương nàng, cho nên đối với tình cảm bá đạo của hắn nàng không cách nào đáp lại.

Hắn cũng ngồi xuống cạnh nàng, cùng nàng thưởng thức những cánh hoa anh túc xinh đẹp, trước kia hắn luôn không hiểu tại sao mình lại luôn thích ngắm hoa anh túc, hiện giờ thì đã minh bạch. Từ sau khi từ Ma Vực sâm lâm trở về, trí nhớ ngàn năm trước cũng đã khôi phục, tu vi lại càng tăng, cho tới bây giờ, bản thể đã ngủ say ngàn năm cũng bắt đầu từ từ thức tỉnh.

Lúc ban đêm, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện dị sắc, Dạ Khuynh Thành đứng trên nóc nhà quan sát ánh sáng màu đỏ trên bầu trời, ngưng thần như đang suy nghĩ cái gì.

Ly Nặc đang ở nơi khác cũng chú ý tới ánh sáng màu đỏ lạ thường trên bầu trời, đột nhiên ý thức được điều gì, khẩn trương chạy đi tìm Dạ Khuynh Thành.

"Chủ tử, ánh sáng màu đỏ kia....." Hắn sử dụng thuấn di, trong nháy mắt liền đi đến bên cạnh Dạ Khuynh Thành.

"Ta biết." Hắn lên tiếng, ý nói mình đã biết rồi.

"Nhưng điều này sao có thể? Kia rõ ràng là....." Kia rõ ràng là vũ khí của nàng không phải sao? Tại sao lại xuất hiện ở Nhân giới?

"Hãy chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta đi Vân Vụ sơn."

Cảnh tượng này, không chỉ có bọn hắn nhìn thấy, rất nhiều người cũng thấy.

Ngay cả Mặc Thanh Vân ở Lan quốc xa xôi cũng nhìn thấy, tuy hai nước cách xa nhau vạn dặm nhưng hắn vẫn thấy được.

"Chủ nhân, là Phục Ma cầm, chúng ta có đi không?"

Kỳ Lân hỏi xong cũng phát hiện được câu hỏi này quá dư thừa, tầm quan trọng của Phục Ma cầm đối với chủ nhân chính hắn cũng không phải không biết, lại còn đi hỏi một vấn đề ngu ngốc như vậy, ai, cái này có lẽ cũng do ảnh hưởng của con hồ ly ngu ngốc kia, chính mình cũng biến ngu ngốc rồi.

Mặc Thanh Vân chỉ là liếc hắn một cái, cũng không trả lời, chỉ một mình đi về phòng.

Tuyết Nhi, ngày mai nàng cũng sẽ đến đó đúng không, không biết Phục Ma cầm có thể khiến nàng thức tỉnh hay không? Sau khi thức tỉnh còn có thể nhận người ca ca này hay không? Hay là.....

Nguyên bản khuôn mặt tuấn tú đang tràn đầy lạnh lùng, nhưng khi nghĩ đến người kia tâm lại không tự chủ được mềm nhũn, lại nghĩ đến sự kiện ngàn năm trước thì khuôn mặt lại ngập tràn thống khổ. Cũng không biết hơn hai ngàn năm trước tới cùng đã xảy ra chuyện gì, mới có thể khiến hắn trở nên đau khổ như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.