Dịch: Tiểu Duyên đáng yêu
***
“Nữ nhân này biết võ công!”
Ninh Thần sửng sốt; côn đồ không đáng sợ, kẻ đáng sợ chính là côn đồ có văn hóa. Hiện tại, rất có thể nữ côn đồ có văn hóa này còn biết thêm võ công nữa. Ông trời ơi, có chừa đường sống cho người khác không vậy?
Đang lúc xoay người, cổ áo của hắn đã bị Thanh Ninh tóm lấy, khó mà nhúc nhích thêm dù chỉ là nửa bước.
“Chuyện gì cũng từ từ; quân tử động khẩu, không động thủ nha.” Ninh Thần chịu thua, đành phải mềm mỏng năn nỉ.
“Ta không phải quân tử. Ta chỉ là một tiểu nữ tử.”
Cơ bản là Thanh Ninh không để Ninh Thần đánh lừa, còn vội vàng kéo hắn ra sân sau.
“Ngươi đang dùng việc công để báo thù cá nhân đấy.” Ninh Thần vừa giãy giụa, vừa lên án.
“Chúng ta chỉ mới gặp nhau. Tại sao lại có thù cá nhân?” Thanh Ninh không để Ninh Thần “chụp mũ” như vậy được, thế là đáp nhẹ nhàng lại.
“Đúng vậy, chúng ta đâu có ân oán gì.”
Ninh Thần sửng sốt trong chốc lát, sau đó mới chợt nhận ra là hắn và Thanh Ninh hoàn toàn không có ân oán gì trước đây. Vậy, hắn còn sợ cái méo gì nữa chứ?
“Đại tỷ, vậy tỷ thả ta ra trước đi. Ta sắp ngất xỉu rồi này.”
Ninh Thần mở miệng cầu xin; bị Thanh Ninh siết cổ áo lâu như vậy, hắn phải hô hấp nặng nề dần, cả người sắp sửa kiệt quệ.
Tuy nhiên, ngay khi vừa nghe thấy từ “Đại tỷ”, Thanh Ninh đột nhiên cảm thấy chân khí của bản thân bắt đầu tuôn ra ồ ạt từ hai mạch Nhâm Đốc. Nếu không phải vì đã chịu ảnh hưởng của Trưởng Tôn từ thuở nhỏ, nàng đã tát chết thằng nhãi này.
Ninh Thần cũng không rõ nguyên do; đó chỉ là một kiểu xưng hô, thuận miệng thì kêu thôi. Ngược lại, hắn cũng chưa tròn 16 tuổi, gọi Thanh Ninh bằng tỷ cũng quá đáng à? Không hề quá đáng nha.
Ninh Thần càng cảm thấy choáng váng dần. Không được! Đây chính là triệu chứng của quá trình bị bóp cổ đến chết.
“Đại tỷ!”
“Đừng gọi ta là đại tỷ!” Thanh Ninh cũng sắp phát điên lên; nàng nhướng cao chân mày, nghiến răng nghiến lợi đáp.
“Vậy gọi là gì?”
“Thanh Ninh.”
“Thanh Ninh? Buông ta ra ngay, hoặc ngươi sẽ phải đốt giấy tiền vàng bạc cho ta vào ngày thanh minh năm sau.”
“Hửm?” Thanh Ninh quay đầu lại, trông thấy khuôn mặt ửng hồng của Ninh Thần. Nàng giật mình, lập tức buông bàn tay mảnh khảnh ra ngay lập tức.
“Khụ khụ...”
Ninh Thần ho khan hai tiếng, sau đó thở gấp mấy lần. Một lúc sau, cơn chóng mặt giảm bớt; cuối cùng hắn cũng cảm thấy thế giới này đã tươi đẹp trở lại.
Ninh Thần không phải kẻ ngốc. Lúc này, hắn mới phát hiện ra vấn đề là ở chỗ nào. Chỉ một cách xưng hô thôi, suýt nữa đã phải trả giá bằng chính mạng sống của hắn. Phụ nữ nha, quả thật là dạng sinh vật không hề nói lý lẽ.
“Thanh Ninh tỷ!”
Đương nhiên, đàn ông cũng là dạng sinh vật rẻ tiền, đặc biệt là cái thằng Ninh Thần đây. Trước đó suýt bị Thanh Ninh bóp chết, thế mà hiện tại lại cười cợt lấy lòng.
Có câu nói, đừng đánh kẻ đang mỉm cười với mình; mặc dù Thanh Ninh thực sự không muốn tha thứ cho Ninh Thần, nhưng nàng cũng kiêng dè khi chẳng biết phải ra tay từ đâu. Thế nên, nàng chỉ có thể tạm thời kìm nén ngọn lửa đang sục sôi trong bụng xuống.
“Trước hết, ngươi nên tạm thời an dưỡng trong hai ngày. Chờ khi vết thương lành hẳn, ta sẽ thu xếp công việc cho ngươi.” Nói xong, Thanh Ninh do dự một chút, cuối cùng vẫn bổ sung một câu, “Gần đây, trong cung không hề yên bình. Ngươi không được đi lung tung.”
“Đa tạ Thanh Ninh tỷ đã quan tâm.” Ninh Thần nhoẻn miệng cười, cười rạng rỡ hơn cả chữ rạng rỡ. Bà cô này, dù nhìn rất hung dữ nhưng thực tế là rất hiền lành.
Mục tiêu chiến lược trong tương lai đã hiện ra rõ ràng ngay lập tức. Thanh Ninh là người tốt; Đế phi là kẻ xấu; không nên trêu chọc Hoàng hậu; từ nay về sau, nên nịnh bợ Thanh Ninh nhiều hơn, trốn tránh khỏi tầm mắt của Hoàng hậu, gặp Đế phi là phải bỏ chạy ngay.
Phòng ở của Ninh Thần nằm gần khu vườn phía sau của cung Vị Ương, cách tẩm điện của Hoàng hậu khá xa. Cung Vị Ương là nơi thu nhận thái giám và cung nữ ít nhất trong vô số các phi tần của Hoàng đế. Trưởng Tôn không thích ồn ào, cả Thanh Ninh cũng vậy.
Cho nên, Ninh Thần vẫn còn rất may mắn đấy. Vì một đồng tiền mà gặp được Trưởng Tôn, rốt cuộc đã có được một đêm yên bình giữa hoàng cung đang cuồn cuộn sóng trào này.
Ninh Thần trở về phòng mình, ngắm nhìn bầu trời bên ngoài thông qua cửa sổ. Hắn nằm yên tại đó, chẳng nói chẳng rằng.
Chỉ khi bình tĩnh lại, hắn mới nhận ra bầu trời bên ngoài thực sự khác xa quê hương của bản thân.
Hồng trần như mộng, bất quá đây chính là một giấc mộng dài.
“Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?”
Không biết từ lúc nào, một bóng đen xinh đẹp xuất hiện sau lưng hắn. Ninh Thần định thần lại, lúc này mới nhận ra sắc trời bên ngoài đã tối đen.
“Ngươi tới khi nào?” Ninh Thần ngạc nhiên hỏi.
“Đã lâu lắm rồi, chỉ là ngươi không nhận ra mà thôi.” Mộ Thành Tuyết đáp.
“Vậy sao? Do ta bất cẩn rồi.” Ninh Thần cười tự giễu; nỗi buồn trong mắt lóe lên rồi tan biến hẳn. Đã đến thế giới snày rồi, hắn cần chi phải học theo những vị văn nhân nhã sĩ, tự chuốc lấy đau xót trong lòng mình.
“Ta vẫn chưa biết tên ngươi.” Ninh Thần bình tĩnh lại, nở một nụ cười trên môi.
“Mộ Thành Tuyết.”
“Triêu như thanh ty, Mộ Thành Tuyết. (1) Một cái tên thật sầu não.” Ninh Thần khẽ thở dài, nói.
“Chỉ là một cái tên thôi. Còn ngươi thì sao?” Mộ Thành Tuyết hỏi ngược lại.
“Ninh Thần.”
Hai người bắt đầu im lặng, dường như không biết phải nói điều chi. Vốn dĩ cả hai chẳng quen biết gì nhau, nhưng lại gặp nhau bởi một số phận kỳ lạ. Ngoại trừ họ và tên ra, có lẽ đôi trai gái này chẳng biết gì về nhau cả.
“Tại sao ngươi lại ám sát Hạ hoàng?” Một lúc sau, Ninh Thần mở đầu phá vỡ sự im lặng, nhẹ giọng hỏi.
Không trả lời ngay, Mộ Thành Tuyết lại đi đến bên cửa sổ, ngắm ánh trăng bên ngoài. Thật lâu sau, nàng mới thốt ra hai chữ:
“Trả ân!”
“Nhân sinh này, thứ khó trả nhất chính là ân tình. Quả thực, đúng là như vậy!”
Ninh Thần không hỏi thêm gì nữa. Giữa người với người, giao tình có lúc sâu lúc cạn. Dù hắn và Mộ Thành Tuyết đã từng cùng nhau chia sẻ hoạn nạn, nhưng giao tình chỉ dừng lại ở đó mà thôi, hỏi thêm cũng vô ích.
“Ngươi đã cứu ta! Mộ Thành Tuyết này cũng nợ ngươi một món nợ ân tình.”
Nàng trả ân, rồi lại thiếu thêm một món nợ ân tình khác. Mộ Thành Tuyết nhìn lên bầu trời, sau đó tự hỏi lòng mình rằng: Cái gọi là ân tình này, khi nào nàng mới có thể trả xong? Đến khi nào, nàng mới không bị hai chữ ‘ân tình’ trói chặt nữa?
Dường như nhìn thấy tâm tình mệt mỏi của Mộ Thành Tuyết, Ninh Thần cũng không muốn áp đặt thêm bất cứ một mối ràng buộc nào lên một người phụ nữ như vậy. Xiềng xích ân tình là một thứ vô cùng nặng nề.
“Ha ha...” Mộ Thành Tuyết cười nhẹ, giống như hoa mẫu đơn nở rộ trong đêm đen, đẹp đến mức kinh tâm động phách.
Ninh Thần liếc mắt, nhìn nữ tử bên cạnh, cố giấu đi một nét hân thưởng sâu sắc.
“Mấy ngày nay, ngươi cứ ở lại đây đi. Nếu có cơ hội, lại tìm cách rời khỏi hoàng cung.”
Vừa dặn dò, vừa nói chuyện, Ninh Thần chợn nhận ra quần áo và tóc tai của Mộ Thành Tuyết vẫn còn vết máu. Hắn sực nhớ ra, sau đó nói tiếp, “Trong tủ có quần áo mới. Ngươi có thể vệ sinh cá nhân một lát, ta đi ra ngoài trước đây.”
Nói xong, Ninh Thần bước ra ngoài, để lại căn phòng trống cho Mộ Thành Tuyết.
Nhìn bóng lưng rời đi của hắn, Mộ Thành Tuyết cảm thấy trong lòng chợt xuất hiện một chút hơi ấm thoảng qua. Hóa ra, thứ mà ân tình mang đến cũng không chỉ là những cảm xúc uể oải và nặng nề.
...
Vì chẳng có việc gì để làm, Ninh Thần dạo quanh ra khu vườn phía sau. Nhìn quanh không thấy ai, hắn bèn thử vận động tay chân một chút... Ừm, vết thương vẫn ổn, không quá đau. Hắn bèn cẩn thận trèo lên nóc nhà dọc theo một cây phong sát góc tường, để rồi thoải mái nằm trên mái ngói mà đếm sao.
“1, 2, 3...
125, 120, 127...
1197, 1198, 1199...”
Ninh Thần đếm mải mê, không hề biết là bên trong căn phòng phía dưới hắn, Thanh Ninh đang nằm nghiến răng nghiến lợi trên giường, siết chặt nắm đấm răng rắc.
Thanh Ninh là người có võ công, cực kỳ nhạy cảm với tiếng gió thổi cỏ lay xung quanh mình. Khi Ninh Thần định trèo tường, nàng cũng đã nhận ra nhưng không ngăn cản vì tò mò xem hắn định làm gì. Khi thấy hắn muốn đếm sao, nàng chỉ nghĩ đơn giản là hắn đếm qua loa vài ông sao rồi quay về phòng ngủ.
Ai mà ngờ, tên nhãi ranh này đếm sao đến nghiện, đếm hơn 1100 ông sao... Hiện tại, nàng cứ có cảm giác kiểu, hắn mà không đếm hết mấy ông sao kia thì sẽ không chịu trở về phòng ngủ nha.
Thanh Ninh nổi giận đùng đùng, vội vàng mặc thêm áo vào, đi tới trước cửa nhà rồi dậm chân bay lên mái nhà. Tại đây, nàng dõi ánh mắt đầy tức giận, nhìn chằm chằm vào thủ phạm vừa quấy rầy giấc ngủ của mình.
Thấy một bóng người nào đó đột ngột xuất hiện trước mặt, Ninh Thần giật thót cả tim. Đến khi nhận ra đó là Thanh Ninh, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Thanh Ninh tỷ, tỷ không ngủ được nên cũng lên đây ngắm sao à?”
Ninh Thần không hề biết căn phòng bên dưới là của Thanh Ninh, cứ cho rằng đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Về cơ bản, hắn chưa bao giờ liên tưởng đến các nguyên nhân khác.
“Nằm đây thoải mái lắm à?” Thanh Ninh nghiến răng hỏi; đôi mắt xinh đẹp của nàng lóe lên một tia sáng nguy hiểm giữa bầu trời đêm. Nếu một lời không hợp, nàng thực sự rất muốn ném quách thằng ranh này xuống mặt đất bên dưới.
“Tạm được! Chỉ là hơi lạnh mà thôi,” Ninh Thần thành thật trả lời, chẳng hề nhận ra luồng hơi nguy hiểm trong lời nói của Thanh Ninh.
“Có cần ta lấy thêm quần áo cho ngươi không?”
Nghe câu trả lời “không biết xấu hổ” của Ninh Thần, cơn giận của Thanh Ninh càng bùng nổ hơn. Nàng hé môi, gằn từng chữ.
“Không cần đâu. Hửm?”
Trong lúc tán gẫu, Ninh Thần chợt cảm thấy bầu không khí có gì đó là lạ. Nhìn kỹ Thanh Ninh, hắn thầm giật thót mình một cái.
Không ổn rồi, là sát khí.
“Thanh Ninh tỷ, mời tỷ ngồi.”
Ninh Thần đứng dậy, vừa cười ngoan ngoãn vừa đưa tay định đỡ Thanh Ninh ngồi xuống.
“Thanh Ninh tỷ, tỷ mệt mỏi cả ngày rồi. Hay ta giúp tỷ xoa bóp chân nhé?”
“Không cần.”
“Vậy, đấm lưng nha.?”
“Không cần.”
“Tẩm quất nhé.”
“Không cần.”
Thấy Thanh Ninh khó chơi như vậy, cảm giác nguy hiểm càng lúc càng nảy sinh dày đặc trong lòng Ninh Thần. Hắn cẩn thận từng li từng tí, hỏi nhẹ: “Thanh Ninh tỷ, đã muộn như vậy, tại sao tỷ còn chưa ngủ?”
Khoan đã! Ninh Thần đột nhiên phát hiện ra, quần áo trên người Thanh Ninh trông không giống với quần áo lúc ban ngày. Rõ ràng, đây là trang phục mà nàng ấy vừa thay xong. Lại nghĩ đến căn phòng bên dưới này, Ninh Thần quả thật hận mình không thể tự tát cho mình một bạt tay thật đau.
Đúng là không tìm đường chết thì sẽ không phải chết mà! Quá xui xẻo rồi, uống nước ấm mà còn bị tê răng nữa! Nơi đây chính là địa bàn của Thanh Ninh; hắn đến đây lâu như vậy, ấy thế mà quên đi vấn đề quan trọng này.
Thanh Ninh phải tự nhủ là mình nên nhẫn nại lần nữa. Nàng phát hiện ra rằng, Ninh Thần thực sự không phải là một người bình thường nha. Chưa đầy một ngày, hắn đã trêu nàng tức đến mức nàng muốn giết người tận 3 lần rồi.
“Ồ?”
Ngay khi muốn hưng binh vấn tội, Thanh Ninh chợt nghe Ninh Thần thét nhẹ một tiếng, thế là vô thức xoay đầu nhìn ra phía sau.
Giữa tinh không cực kỳ diễm lệ kia, có một ngôi sao màu đỏ như máu đang tỏa ra ánh sáng tuyệt đẹp; cách đó không xa, lại có thêm một ngôi sao màu đỏ khác lờ mờ hơn. Nếu không chú ý, ắt hẳn sẽ dễ dàng phớt lờ đi hai ngôi sao này.
“Chuyện gì thế?” Thanh Ninh hỏi, chẳng rõ tại sao hắn vừa “ồ” lên như thế.
“Ngôi sao màu đỏ như máu kia có tên là Tâm Túc 2, mà ngôi sao lu mờ bên cạnh nó chính là sao Hỏa, hay còn được gọi là sao Huỳnh Hoặc theo cách nói của dân chúng tại đây. Hai ngôi sao này chỉ có thể gặp nhau ít nhất là 15 năm/lần. Do đó, hiện tượng này cực kỳ hiếm thấy đấy. Nếu ta không đoán sai, hai ngôi sao kia sẽ gặp nhau trong 2 ngày nữa.” Ninh Thần vô cùng kinh ngạc, vì không ngờ mình lại có thể nhìn thấy hiện tượng thiên văn ‘Huỳnh Hoặc thủ tâm’ (2) trong truyền thuyết kia ngay tại thế giới này. Đôi lúc, hắn cũng thực sự may mắn nha.
Lúc này, Thanh Ninh mới chú ý tới ngôi sao đỏ cực kỳ mờ nhạt kia. Ngay lập tức, nàng nắm chặt lấy cánh tay Ninh Thần, lo lắng hỏi: “Ngươi nói thật ư?”
Bị Thanh Ninh siết chặt tay, Ninh Thần đau đến nỗi nhe răng, trợn mắt: “Thanh Ninh tỷ, đau... đau quá...”
Thanh Ninh cũng nhận ra mình vừa thất thố, thế là vội buông Ninh Thần ra, nhưng vẫn kiên quyết hỏi tới cùng: “Mau trả lời ta! Những gì ngươi nói đều là sự thật à? Hai ngôi sao kia sẽ thật sự gặp nhau sao?”
Xoa nhẹ cánh tay mình, Ninh Thần gật đầu chắc chắn, “Ừm! Tám chín phần mười! Hơn nữa, rất có thể sẽ là ngày mai!”
“Nguy rồi!”
Thanh Ninh sa sầm cả mặt, đứng dậy, giẫm chân một cái rồi vội vàng phóng về phía nơi ở của Trưởng Tôn.
“Kỳ quái...”
Ninh Thần lắc đầu khó hiểu, sau đó đứng dậy rồi vỗ sạch bụi đất dưới mông, cuối cùng là ngênh ngang quay về đi ngủ...
*********************
Chú thích:
(1) Triêu như thanh ty, Mộ Thành Tuyết.
Câu nói này được tác giả trích nguyên văn từ bài thơ Thương Tiến Tửu của nhà thơ Lý Bạch (nhà Đường). Ý bảo, sáng còn như tơ đen mượt, chiều tối đã trắng như tuyết.
Dịch giả xin trích nguyên văn một đoạn trong bài thơ đính kèm dịch thơ, để thể hiện rõ ý cảnh u sầu mà nhân vật chính đã cảm thán sau khi nghe xong cái tên của Mộ Thành Tuyết.
Nguyên văn:
Quân bất kiến:
Hoàng Hà chi thuỷ thiên thượng lai,
Bôn lưu đáo hải bất phục hồi!
Hựu bất kiến:
Cao đường minh kính bi bạch phát,
Triêu như thanh ty, mộ thành tuyết.
Nhân sinh đắc ý tu tận hoan,
Mạc sử kim tôn không đối nguyệt!
Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng,
Thiên kim tán tận hoàn phục lai.
... (Phía sau còn 20 câu nữa)
Dịch thơ:
Há chẳng thấy:
Nước sông Hoàng từ trời tuôn xuống
Chảy nhanh ra biển, chẳng quay về,
Lại chẳng thấy:
Thềm cao gương soi rầu tóc bạc
Sớm như tơ xanh, chiều tựa tuyết?
Đời người đắc ý hãy vui tràn,
Chớ để bình vàng suông bóng nguyệt!
Trời sinh thân ta, hẳn có dùng,
Nghìn vàng tiêu hết rồi lại đến....
(2) “Huỳnh Hoặc thủ tâm” là thiên tượng quan trọng nhất, hung hiểm nhất trong thiên tượng học của Trung Quốc cổ đại. Huỳnh hoặc là Phạt tinh (ngôi sao xử phạt) trong thiên tượng học, đại biểu binh đao loạn lạc, chết chóc tai ương, v.v…Trong tinh tướng học của Tây phương, sao Hỏa cũng đại biểu cho chiến tranh, chết chóc, trời phạt.