Dịch: Tiểu Duyên đáng yêu
***
Trong cung Vị Ương, Trưởng Tôn vừa mới cởi trang phục ra, chuẩn bị đi ngủ thì bị tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài đánh thức dậy. Cả cung Vị Ương, chỉ có mỗi Thanh Ninh được phép đi thẳng đến đây mà không cần thông báo. Trưởng Tôn cũng biết tính cách của Thanh Ninh. Nếu không có gì khẩn cấp, chắc chắn sẽ không nóng nảy đến mức bất chấp quy củ như thế.
“Vào đi!”
Trưởng Tôn đứng dậy, khoác hờ áo ngoài, bình tĩnh nói.
Dù tẩy trang rồi, Trưởng Tôn vẫn xinh đẹp như vậy. Nàng thiếu đi vài phần cao quý, nhưng lại thêm vào mấy phần bình thản. Dù tuổi tác đã hơn 30, nhưng năm tháng vẫn không lưu lại quá nhiều vết phong sương trên người nữ tử xinh đẹp này. Ngược lại, sự trưởng thành qua 30 năm cuộc đời càng làm Trưởng Tôn có vẻ quyến rũ hơn.
“Nương nương, có chuyện lớn rồi.”
Thanh Ninh đẩy cửa đi vào, vội vàng bẩm báo khi thấy Trưởng Tôn đang ngồi trên giường.
“Không cần gấp gáp! Có chuyện gì, chậm rãi nói.”
Cả đời này, Trưởng Tôn đã trải qua quá nhiều chuyện, nên khí độ dĩ nhiên là vượt xa Thanh Ninh. Thế cho nên, nàng bình tâm tĩnh khí mà đáp lời như vậy.
“Nương nương, người lại đây mà xem.”
Thanh Ninh đẩy cửa sổ ra, sau đó đỡ Trưởng Tôn bước tới cạnh cửa sổ. Tiếp theo, nàng duỗi tay chỉ về phía ngôi sao màu máu sáng ngời ở hướng Nam trên bầu trời ngoài kia.
“Là Đế tinh Tâm Túc. Sao thế?” Trưởng Tôn cũng không rõ chuyện gì, bèn hỏi rõ thêm.
“Ngài xem kìa, có thấy một ngôi sao đỏ khác nằm bên cạnh ngôi sao vừa rồi không?” Thanh Ninh lại chỉ tiếp qua một vị trí cạnh bên.
“Huỳnh Hoặc thủ tâm? Mà cũng không đúng! Hai ngôi sao này còn chưa gặp nhau mà. Hơn nữa, vầng sáng của Huỳnh Hoặc khá tối tăm. Đây không phải là hiện tượng 'thủ tâm' kia đâu.”
Vốn dĩ, Trưởng Tôn cũng giật mình, nhưng sau đó lại lắc đầu. Huỳnh Hoặc thủ tâm, chính là khi hai ngôi sao tranh nhau khoe sắc, tỏa ra hồng quang ngập trời. Hiện giờ, chỉ có Huỳnh Hoặc sáng tỏ; vả lại, khoảng cách của hai ngôi sao kia tuy rất gần, nhưng còn chưa gặp nhau thật sự.
“Nương nương, chúng nó sẽ gặp nhau vào ngày mai đầy.” Thấy Trưởng Tôn không tin, Thanh Ninh càng sốt ruột hơn.
“Hả?” Trưởng Tôn lập tức phát giác ra một chuyện kỳ lạ khác. Thanh Ninh không hiểu tinh tượng, căn bản là sẽ không bao giờ chú ý đến những thứ này. Nhưng hôm nay, tại sao nàng lại biết rõ đến vậy?
“Ai nói cho ngươi biết?” Một nét nguy hiểm thoáng ngang ánh mắt của Trưởng Tôn. Thanh Ninh không hiểu chuyện, nhưng nếu có người cố ý dẫn dắt, vậy lại là một trường hợp khác.
Nhận ra âm điệu lạnh lùng trong lời nói của Trưởng Tôn, Thanh Ninh thầm hoảng sợ, lại không thể không trả lời câu hỏi của Trưởng Tôn, “Là Ninh Thần ạ.”
“Là nhãi con kia à?”
Trưởng Tôn hơi kinh ngạc. Nàng còn tưởng rằng, phải chăng là vị đang cư ngụ tại Tây cung kia cố ý phái người đánh lừa Thanh Ninh hay không? Hiện tại xem ra, cũng không phải như thế.
Thanh Ninh kể lại cho Trưởng Tôn nghe về những gì mà Ninh Thần từng nói, kể cả sự tình mà vì sao nàng tìm đến gặp hắn. Từng chi tiết nhỏ, nàng đều trình báo rõ ràng.
Nghe lúc Ninh Thần trèo lên nóc nhà để đếm sao, Trưởng Tôn không khỏi bật cười nhè nhẹ; nhưng mà, khi nghe đến đoạn sau của câu chuyện, sắc mặt của Trưởng Tôn bắt đầu nặng nề dần.
Tâm Túc chính là Đế tinh (ngôi sao Đế vương), Huỳnh Hoặc chấp chưởng tai họa. Hai ngôi sao này gặp nhau, ắt hẳn báo hiệu cho tai nạn sắp giáng xuống.
“Lập tức dẫn Ninh Thần đến đây.” Trưởng Tôn quyết đoán ra lệnh ngay.
......
Tại phòng riêng, Ninh Thần vừa quay lại vào trong thì thấy Mộ Thành Tuyết đã làm vệ sinh cá nhân xong rồi. Thật là bổ mắt nha! Hắn gầm gừ gì đó trong miệng rồi leo lên giường nằm ngủ. Còn Mộ Thành Tuyết thì sao? Căn phòng này rộng như vậy, tất cả đều để lại cho nàng nha.
Cốc cốc cốc...
Nghe tiếng đập cửa vang lên, Ninh Thần bị dọa đến mức giật thót cả mình. Vội vàng nhìn về phía Mộ Thành Tuyết, hắn mới âm thầm thở phào khi nàng ấy đã biến mất từ lúc nào.
“Gần đây làm chuyện mờ ám nhiều quá, cứ mãi thấp thỏm thế này....” Ninh Thần ảo não tự vỗ đầu mình rồi bước ra cửa. Thấy Thanh Ninh xinh đẹp đứng ở nơi đó, hắn còn chưa kịp nói lời nào thì đã bị nàng tóm cổ lôi đi.
Đến giờ khắc này, Ninh Thần mới biết được cái gì gọi là đi bộ như bay. Rõ ràng là đang đi, nhưng hắn lại có cảm giác là mình đang bay đấy. Dù quãng đường cũng không gần, nhưng chỉ mấy nhịp thở là đã đến nơi.
Ninh Thần cứ có cảm giác như mình đang bị say máy bay vậy. Đứng trên mặt đất mà hắn cứ lắc lư qua lại, mơ mơ màng màng, để rồi bị tóm đến trước mặt Trưởng Tôn lúc nào chẳng hay.
Trưởng Tôn cũng dõi mắt quan sát thiếu niên này một phen, tựa hồ như muốn nhìn thấu hắn.
Đáng tiếc, mặc dù Trưởng Tôn đã nhìn qua vô số người, nhưng cũng không thể nào đoán ra Ninh Thần đang suy nghĩ cái gì, hay đang toan tính điều chi.
“Ninh Thần.”
“A? Vâng ạ?” Nghe có người gọi mình, Ninh Thần lúc này mới bừng tỉnh khỏi cơn mơ màng. Thấy Trưởng Tôn trước mắt, hắn nhất thời giật mình mà lui ra sau một bước, suýt nữa thét to lên.
Phòng cháy, chống trộm, đề phòng Trưởng Tôn - Ninh Thần đã sớm nhận định Trưởng Tôn là một nữ nhân xấu bụng, không chỉ lấy tiền của hắn, mà còn không buông tha cho cơ thể của hắn nữa.
Dễ lăn lộn trên địa bàn của Hoàng hậu lắm à? Dĩ nhiên là không.
“Ngươi sợ ta lắm ư?” Trưởng Tôn kỳ quái hỏi. Chẳng lẽ thanh danh của nàng ở bên ngoài không tốt đến vậy à? Khiến ai nấy đều sợ hãi đến vậy sao?
Mà Ninh Thần dám trả lời thành thật hả? Có muốn nói sự thật không? Đương nhiên là không, trừ phi hắn không muốn sống sót dễ dàng tại đây.
“Nương nương nổi danh hiền đức, mọi người đều biết. Tiểu nhân chỉ là hơi choáng váng khi bị Thanh Ninh tỷ kéo tới đây với tốc độ quá nhanh mà thôi.”
Ninh Thần lập tức buông lời nịnh nọt, đồng thời còn không quên chọt nhẹ Thanh Ninh một câu. Ai bảo nàng ấy luôn khi dễ hắn! Bộ tưởng có võ công là ngon à? Là ngon lành lắm à à à?
Ở bên cạnh, Thanh Ninh thầm cắn chặt răng. Nếu không phải Trưởng Tôn đang ở đây, nàng chắc chắn sẽ đánh chết thằng nhãi này.
“Ha ha...”
Trưởng Tôn dĩ nhiên có thể nhận ra ý đồ nhỏ bé của Ninh Thần, nhưng cũng chỉ cười khẽ một tiếng mà không hề vạch trần ra.
“Mấy lời mà ngươi nói Thanh Ninh lúc nãy nói đều là sự thật à?” Nhắc tới việc này, Trưởng Tôn bắt đầu nghiêm túc hẳn. Chuyện này có quan hệ trọng đại; nếu là thật, vậy chắc chắn sẽ rất phiền phức về sau.
Vì hôm nay, dường như Hạ hoàng đã hạ quyết tâm, muốn xuất binh. Ngày mai, rất có thể là Thiên tử sẽ chính thức hạ chỉ. Lúc ấy, nàng và vị Vạn quý phi ở Tây cung kia đều có mặt, đồng thời cũng nhìn ra ý chí quyết tuyệt của Hạ hoàng.
“Mấy lời nào ạ?”
Ninh Thần thực sự mù mờ trước câu hỏi của Trưởng Tôn. Hắn và Thanh Ninh từng nói chuyện khá nhiều, mà chỉ toàn là tán phét. Giờ bị Hoàng hậu hỏi thế, hắn có biết là đoạn nói chuyện nào đâu.
“Ngươi hiểu tinh tượng ư?” Trưởng Tôn lại hỏi.
“Không hiểu!” Ninh Thần thành thật trả lời.
Răng rắc...
Thanh Ninh siết chặt bàn tay nhỏ của mình; ánh mắt của nàng gần như muốn phanh thây Ninh Thần ra làm 18 mảnh.
Nghe Ninh Thần đáp vậy, Trưởng Tôn cũng nhướng mày. Nếu không phải đã tu dưỡng trong một thời gian rất dài, nàng cũng muốn tung chân đạp hắn mấy cước.
“Vậy vì sao ngươi lại nói cho Thanh Ninh rằng, Huỳnh Hoặc và Đế tinh Tâm Túc sẽ gặp nhau vào ngày mai?”
Trong lúc nói chuyện, Trưởng Tôn gắt gao nhìn chằm chằm Ninh Thần. Việc này không phải trò đùa; chỉ cần nói dối nửa câu, tất nhiên là nàng sẽ không nhân từ mà dung túng.
“Do thường thức đó!”
Ninh Thần khinh bỉ nghĩ thầm. Đương nhiên, đây cũng chỉ là nghĩ thầm. Nhưng ngoài mặt, hắn lại rất cung kính mà đáp, “Bẩm Hoàng hậu nương nương! Khi còn nhỏ, tiểu nhân từng nghe một vị cao nhân nhắc qua về dị tượng Huỳnh Hoặc thủ tâm, thế nên mới biết được.”
“Ngươi chắc chưa?” Trưởng Tôn cau mày hỏi lại.
“Mười phần, chắc chắn đến tám chín phần.” Ninh Thần khiêm tốn trả lời.
Trưởng Tôn càng nhíu mày sâu hơn. Hiển nhiên, nàng rất không hài lòng với đáp án này. nếu là 8/10 đến 9/10, vậy có ít nhất 1/10 ngoại lệ. Nhưng đây là chuyện quốc gia đại sự, há có thể để chút ít rủi ro như vậy phát sinh?
Nhận ra một đôi mắt xinh đẹp của Trưởng Tôn vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào mình, Ninh Thần cảm giác cực kỳ bất lực. Đây là khiêm tốn á? Các ngươi có hiểu hay không? Thật sự là chẳng có thường thức gì cả.
“Chắc chắn sẽ phát sinh!” Tuy thầm khinh bỉ như vậy, nhưng Ninh Thần vẫn thành thật sửa đổi câu trả lời.
“Chắc chắn mười phần à?” Trưởng Tôn gằn giọng hỏi.
“Chắc chắn mười phần!” Ninh Thần nghiêm túc đáp.
“Được! Bổn cung tin ngươi!” Trưởng Tôn đứng dậy; dung nhan xinh đẹp hiện ra một nét kiên định, “Thanh Ninh! Bãi giá đến điện Thiên Dụ.”
“Tuân lệnh!”
Trưởng Tôn và Thanh Ninh đi rồi, Ninh Thần cũng sững người. Rồi bây giờ hắn trở về bằng cách nào đây? Vừa đi vừa chửi thầm hai mỹ nhân kia, lúc đến thì chỉ cần mấy nhịp thở nha, nhưng khi trở về thì mệt muốn đứt hơi, suýt nữa làm toi đời luôn cái mạng già của hắn đấy. Cung Vị Ương đâu có nhỏ; phải rẽ Đông rẽ Tây một hồi, may mắn lắm Ninh Thần mới không bị lạc mất phương hướng.
Về đến phòng mình, hắn nhận ra đèn đuốc trong phòng đã tắt hẳn. Suy nghĩ một chút, hắn nhớ là bản thân vẫn giữ ánh nến sáng tỏ lúc đi ra khỏi phòng cơ mà. Và với độ dài của nến, chắn chắn có thể trụ qua được nửa đêm đấy.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, Ninh Thần lặng yên đi đến trước giường. Trông thấy một bóng dáng quyến rũ mê người đã ngủ say trên đấy, trong nhất thời, hắn chỉ thẳng tay vào giường, vì quá giận dữ mà khiến ngón tay nhất thời run rẩy.
“Giường này là của ta. Chăn màn cũng là của ta.”
Ninh Thần thầm thét lên điên cuồng từ sâu tận đáy lòng, cực kỳ muốn ném thẳng nữ nhân vô ơn này xuống đất. Nhưng khi nhớ đến độ lệch trình về võ lực của cả hai, hắn lập tức bỏ đi ý nghĩ này.
Có để cho hắn sống tốt hay không? Hay cứ muốn ép hắn vào đường cùng thế này?
Ninh Thần hung hăng vung vẫy nắm đấm về phía Mộ Thành Tuyết. Tại sao nữ nhân kia lại đáng ghét như vậy chứ? Thanh Ninh là người xấu, Trưởng Tôn là người xấu, mà Mộ Thành Tuyết cũng là người xấu.
Suy nghĩ một hồi, vốn dĩ hắn định nhào đến để giành lấy chăn màn, nhưng vì sợ bản thân ăn phải thiệt thòi, cuối cùng hắn quyết định không để nữ nhân này chiếm tiện nghi của mình.
Két két...
Lấy bốn cái ghế để ghép tạm thành một chiếc giường đơn giản, trải một đệm thảm bông thật dày, cuối cùng hắn đã có thể vui vẻ nằm lên. Ninh Thần thoải mái thở dài, tự than thở một câu đầy thấm thía:
“Mình đúng là nhân tài; à không phải, mình đúng thật là một thiên tài!”
“Nữ nhân vừa rồi có võ công rất cao. Ngươi phải cẩn thận.” Từ trên giường, Mộ Thành Tuyết đột nhiên mở mắt ra, thản nhiên nói.
“Ừm, ta biết.” Ninh Thần vô thức đáp; sau đó, thân thể vừa động, để rồi lập tức rơi mạnh xuống mặt đất. Hắn kinh hãi nói, “Ngươi chưa ngủ à?”
“Lúc ngươi bước vào cửa là ta đã thức.” Mộ Thành Tuyết trợn trừng mắt trả lời.
“Ha ha, ha ha...” Ninh Thần cười khan hai tiếng. Hắn đâu có quên, nữ nhân này chính là một kẻ độc ác đến mức dám ám sát cả Hạ hoàng, thế nên không thể nào không nhận ra tiếng bước chân của hắn.
Ninh Thần lại bò lên chiếc giường tạm bợ của mình. Đột nhiên, hắn nhớ lại câu nói vừa rồi của Mộ Thành Tuyết, bèn không thể không tò mò mà hỏi, “Ngươi lợi hại hơn, hay nàng ấy lợi hại hơn?”
“Ta!” Mộ Thành Tuyết thành thật đáp.
“Thật không biết khiêm tốn gì cả.” Ninh Thần bĩu môi, thầm nghĩ.
“Bất quá, nếu nàng ấy muốn gây bất lợi cho ngươi, một trăm ngươi cũng không phải là đối thủ của nàng” Mộ Thành Tuyết bồi thêm một nhát dao.
Nàng vừa nói dứt lời, Ninh Thần cảm giác lồng ngực của mình nặng nề hẳn, tựa như bị chùy sát đập xuống, bị vạn mã đạp lên. Một chút lòng tự trọng ít ỏi kia đã bị vỡ nát trong nháy mắt.
Quay đầu lại, Ninh Thần không thèm để ý tới Mộ Thành Tuyết nữa; nàng ta quá đáng ghét rồi.
“Trong tình huống nàng ấy không muốn thương ngươi...” Mộ Thành Tuyết lại đâm sâu vào vết thương của hắn.
Ninh Thần vẫn im lặng, giả vờ như không nghe thấy.
“Đối với nàng ta, ngươi quá yếu!” Mộ Thành Tuyết lại cứa thêm một nhát.
Ninh Thần tiếp tục nhịn; ta là một thiên tài nha, nào có sợ ai.
“Đáng tiếc! Nàng ấy là một nữ tử.” Miệng lưỡi của Mộ Thành Tuyết còn sắc bén hơn đao kiếm.
Vụt...
Ninh Thần bật ngồi dậy, trừng đôi mắt hung tợn mà nhìn Mộ Thành Tuyết: “Ta muốn học võ công.”
Trên giường, Mộ Thành Tuyết chợt sửng sốt, sau đó hờn hững phun ra sáu chữ, “Ngươi không đủ linh hoạt nhé!”
A a a a a a!
Ninh Thần cảm giác cơ thể mình sắp sửa nổ tung rồi! Quá đáng ghét! Nàng muốn chọc hắn điên lên à???
“Ta là thiên tài!” Ninh Thần tự thôi miên mình.
“Ngươi không phải!” Mộ Thành Tuyết vô tình phá vỡ giấc mộng đẹp của hắn.
Ninh Thần cực kỳ phẫn nộ, dõi đôi mắt trông như cặp đèn lồng giận dữ mà nhìn chằm chằm vào Mộ Thành Tuyết giữa đêm đen.
“Thôi! Ta ngủ đây.” Mộ Thành Tuyết xoay người, vờ như không hề thấy gì.
Ninh Thần vẫn ngồi im tại đó, vẫn nhìn Mộ Thành Tuyết. Hắn muốn dùng tinh thần lực cường đại của mình để áp bách đối thủ.
Sau một chén trà...
Ninh Thần vẫn kiên trì; ánh mắt của hắn sắc bén như kiếm.
Sau nửa nén hương...
Ninh Thần vẫn vững chắc không ngã; ánh mắt vẫn mạnh mẽ như ban đầu.
Sau một nén hương...
Ninh Thần xoa nhẹ hai mắt, cắn răng kiên trì.
Một lúc lâu sau...
Hai mắt của Ninh Thần đẫm lệ; hắn ngáp liên tục.
Lại nửa canh giờ trôi qua...
Ninh Thần ngủ thiếp đi trong nỗi ấm ức.