Dương Ngọc Lan nghe hết câu chuyện thì hừ lạnh. Hoa gia đúng không?
Ngươi động vào muội muội của ta là động vào ta. Ta sẽ khiến Hoa gia
khuynh gia bại sản.
Đôi cẩu nam nữ kia, sẽ sớm bị chỉnh.
”Diệp này, về Hoa gia muội thấy sao?” Dương Ngọc Lan chống cằm nhìn Âu Diệp.
”Hoa gia có Hoa hoàng hậu. Mà muội cũng không biết nên dùng cách nào để trả
thù nữa. Muội không có thế lực, phải làm sao đây?” Âu Diệp cười cười
nhưng sát ý đã hiện lên trong đáy mắt.
”Hai tiểu thư nên đi nghỉ, trời khuya gió lạnh” Tiểu Mai lên tiếng nhắc nhở.
”Ừ, ngủ ngon” Dứt lời Dương Ngọc Lan leo tót lên giường quấn chăn. Tiểu Mai bước đến hạ rèm giúp chủ tử.
Âu Diệp cũng lên chiếc giường cạnh đó.
Tiểu Mai cài then cửa rồi cũng đi ngủ. Căn phòng này đặc biệt có ba chiếc giường.
Hôm sau, trời thực xinh đẹp trong xanh không gợn mây.
Âu Mỹ Nhi không biết sao lại mời Lý Huyền đến phủ chơi.
Chào hỏi vài câu xã giao, Dương Ngọc Lan cùng Âu Diệp và Tiểu Mai kéo ra hậu viện chơi.
Âu Mỹ Nhi cùng Lý Huyền cũng bám theo.
Ngồi xuống bàn đá, Dương Ngọc Lan đưa mắt xem xét hậu viện. Trồng rất nhiều
loại hoa. Chợt nhớ đến Vũ Phong Thần, mặt bất giác hồng, tim bất giác
đập nhanh một nhịp. Nàng đi cũng đã hai mươi ngày, cũng nhớ hắn nha. Hắn liệu có nhớ nàng không?
Bắc Nguyệt Quốc.
”Tại sao nàng vẫn chưa về?” Vũ Phong Thần nhìn Mạc Thiên vấn.
”Đây là lần thứ 39 vương gia hỏi câu này trong buổi sáng hôm nay” Mạc Thiên
không trả lời câu hỏi kia lại lái sang vấn đề khác, vương gia nhà hắn
sắp nhớ người ta đến phát bệnh rồi.
Hai mươi ngày, nàng đi đã hai mươi ngày rồi, gần một tháng rồi tại sao vẫn chưa về? Một đêm không gặp hắn đã nhớ nàng. Ấy vậy mà hai mươi ngày không gặp, gần một tháng không gặp. Hắn nhớ nàng đến sắp phát điên rồi. Dương Ngọc Lan, mau trở về.
Nhiều lần Vũ Phong Thần hắn tự hỏi. Tại sao hắn lại động tâm với nàng? Tại sao với nàng lại sinh tình cảm?
Tại sao tình cảm của hắn lại phát triển nhanh như vậy?
Tại sao không thấy nàng liền sinh nhớ nhung?
Trước kia hắn gặp qua nhiều mỹ nữ như vậy tại sao lại không động tâm? Mà chỉ
nhìn nàng ngồi bên lầu tùy ý ngâm nga một khúc hát lại động tâm?
Đúng vây, tâm hắn bị Dương Ngọc Lan lấy đi ngay khắc đầu khi thấy nàng ngồi
bên lầu nhìn liên hoa ngâm nga khúc hát. Lúc ấy trông nàng xinh đẹp làm
sao, ánh mắt lặng như nước thu trong sáng đẹp đẽ, môi anh đào nhỏ nhắn
hồng hồng nhẹ nhàng hát thi thoảng lại cười nhẹ. Mũi cao thanh tú, nét
ngài xinh đẹp lại thêm làn xa trắng nõn. Nàng, Dương Ngọc Lan đã lấy
trọn tâm hắn.
”Đi, chuẩn bị ngựa. Ngươi đưa ta đi gặp nàng” Vũ
Phong Thần nhớ nàng, nhớ nụ cười của nàng, nhớ ánh mắt của nàng, nhớ
giọng của nàng. Nhớ hết tất thảy của nàng.
Mạc Thiên ai oán bước
ra khỏi thư phòng đi chuẩn bị ngựa. Từ Bắc Nguyệt Quốc đến Nam Nguyệt
Quốc nếu đi nhanh không nghỉ cũng phải mất ba ngày.
Ngựa xe chuẩn bị đủ, Vũ Phong Thần đem Mạc Thiên thần tốc tiến về phía Nam.
-----
Lý Huyền từ đầu vẫn nhìn chằm chằm Âu Diệp. Việc này làm Âu Mỹ Nhi ăn trọn hũ dấm chua.
”Huyền ca, có phải huynh không thương muội nữa đúng không? Cớ vì sao huynh
luôn nhìn biểu tỷ mà không nhìn muội?” Âu Mỹ Nhi ai oán trách móc, dáng
vẻ như sắp khóc đến nơi.
”Ta.. đâu có. Ta chỉ xem xem Diệp muội
có thay đổi gì so với trước kia thôi” Lý Huyền vươn tay ôm Âu Mỹ Nhi xoa xoa lưng nàng ta.
Âu Mỹ Nhi đương nhiên vui, toe toét cười cũng không quên phóng ánh mắt khiêu khích cho Âu Diệp.
Âu Diệp cười trào phúng. Muốn khiêu khích nàng? Âu Mỹ Nhi, nàng ta nghĩ Lý Huyền còn quan trọng với nàng sao? Bất quá cũng chỉ là một người cũ. Ăn lại mà Âu Mỹ Nhi vui vậy sao?
Lý Huyền im lặng nhìn lá trà
chuyển động trong chén. Diệp muội thực thay đổi rất nhiều. Dáng vẻ,
khuôn mặt, ánh mắt, giọng nói, cử chỉ đều thay đổi. Mấy năm trước, nếu
cố gắng liệu hắn có tìm được nàng?
Nhưng, nàng ở lầu xanh liệu.. liệu có còn..? Hắn thực ra rất để ý chuyện này. Lấy một thê tử không
còn trinh bạch, hắn cùng Lý gia làm sao dám ra đường? Đành giết chết tâm mà đến bên cạnh Âu Mỹ Nhi.
Tâm sự đủ chuyện thiên địa, Dương Ngọc Lan thấy hơi đói liền sai Tiểu Mai đi làm bữa nhẹ.
Âu Mỹ Nhi thấy Tiểu Mai rời đi liền nhíu mày. Hừ, mấy người đó định làm
cái gì chứ? Định chỉnh nàng sao? Có Lý Huyền ở đây ai dám?
Một lúc sau Tiểu Mai bê hai bát cháo sen lên cho Dương Ngọc Lan và Âu Diệp. Hai tỷ muội cười cười nói nói cùng nhau thưởng thức.
Âu Mỹ Nhi nhìn hai người kia ăn liền phát thèm. Nàng ta nhìn chằm chằm vào bát cháo sen. Rồi quay sang nũng Lý Huyền “Biểu tỷ cũng thật là thưởng
thức mà cũng chẳng chia sẻ cùng người biểu muội này. Nhìn biểu tỷ thế
kia, ta cũng muốn cháo sen”
Lý Huyền nhíu mày xoa xoa lưng mỹ
nhân trong lòng. Hừ, mang danh biểu tỷ vậy mà đến miếng ăn cũng chẳng
thèm chia sẻ. Cứ tưởng nàng ta thay đổi ra sao, vậy mà lại thành một
người nhỏ mọn “Đói rồi sao? Ta cho người đi làm”
”Muội muốn cùng biểu tỷ thưởng thức” Âu Mỹ Nhi chu môi nũng nịu.
Hừ, Âu Diệp ta sẽ cho ngươi thấy Lý Huyền sủng ta ra sao, cho ngươi biết Lý Huyền là của ta của một mình ta.
Lý Huyền chiều mỹ nhân, đứng dậy tao nhã bước đến bàn đá đối diện.
”Diệp muội, ngươi có thể hay không cho người dâng Âu Mỹ Nhi một bát cháo sen?”
”Ha. Lý công tử, ta cùng ngươi không thân thích. Phiền ngươi tôn trọng ta,
gọi ta là Âu tiểu thư hay Âu cô nương. Bát cháo ấy à? Ta không cho được” Âu Diệp cười, bảo nàng cho Âu Mỹ Nhi? Có phải của nàng đâu mà bảo nàng
cho, cháo này là của Lan tỷ nhà nàng nha.
”Hừ, Âu cô nương. Tình
tỷ muội cô nương để ở đâu? Cớ vì sao một bát cháo cũng không thể cho
biểu muội?” Lý Huyền hừ lạnh một cái. Trực tiếp hỏi Âu Diệp lí do.
”Ta đã nói là ta không thể cho a. Ngươi đừng phí lời” Âu Diệp cười trào
phúng rồi quay sang tiếp tục thưởng thức bát cháo sen thơm ngọt. Dứt
khoát không để ý Lý Huyền.
Lý Huyền bị từ chối, hai vành tai đỏ lên vì tức giận. Âu Diệp thế mà chẳng nể mặt hắn, lại để hắn mất mặt trước người ngoài.
Dương Ngọc Lan trào phúng cười “Tiểu Mai đem một bát thí...à dâng cho Âu tiểu thư đi”
Tiểu Mai vâng lời rồi quay gót đi, trên môi tủm tỉm cười. Nàng đi lấy cháo thí...à dâng cho Âu tiểu thư đây.
Một lát sau Tiểu Mai mang lên một bát cháo sen đặt trước mặt Âu Mỹ Nhi “Âu tiểu thư, mời”
Lý Huyền trở về bên cạnh Âu Mỹ Nhi, sủng nịnh bón cho nàng ta. Âu Mỹ Nhi
không từ chối, nhanh chóng đưa miệng ngậm lấy thìa cháo. Cái miệng xinh
xắn từ tốn nhai nuốt.
Dương Ngọc Lan hừ một cái. Ân ân ái ái,
muốn ngược người ta sao? Hảo, ân ái cho đã đi để xem sau này các ngươi
làm thế nào để ân ái.
Âu Diệp chẳng thèm để ý, chuyên tâm thưởng thức bát cháo.
Tiểu Mai cười khinh một cái, ân ái sao? Như thế tính là gì? Chẳng bằng một tẹo của tiểu thư và vương gia.
Đến chiều nhị phu nhân Thạch Ly cùng tam phu nhân Nghiêm Lư Hinh dẫn Dương
Ngọc Lan, Âu Diệp và Tiểu Mai ra ngoài đi dạo. Tuy chung một phu quân
nhưng hai vị phu nhân này rất hòa hợp, tính tình lại hiền lành chỉ tiếc
cả hai đều không thể sinh hài tử.
Mấy ngày đi dạo, đường xá cũng coi như thuộc.
Hôm nay, ba vị tỷ muội lại ra ngoài đi dạo nhưng không có hai phu nhân đi cùng. Ngoài đường luôn tấp nập người qua lại.
”A” Tiểu Mai kêu một tiếng thì đã ngã ra đất.
Dương Ngọc Lan đỡ nàng dậy “Có sao không?” Âu Diệp phụ nàng phủi quần áo.
”Đụng vào Hà công tử còn không mau quỳ xuống xin lỗi?”
Dương Ngọc Lan quay đầu nhìn, một đám năm đến bảy người. Chính giữa là một
chàng trai tầm hai mươi tuổi, da dẻ trắng mịn, đôi mắt tà mị, môi to son quần áo chỉn chu. Lướt qua cũng biết là hoa hoa công tử.
”Xin lỗi” Tiểu Mai cúi đầu xin lỗi. Nàng không quỳ.
”Á à, còn không quỳ à? Quỳ xuống xin lỗi” Một tên đá vào chân Tiểu Mai làm nàng quỳ trên đất.
”Đứng lên” Dương Ngọc Lan đỡ Tiểu Mai đứng dậy.
Bị đá bất ngờ, chân Tiểu Mai đau điếng, mắt ngân ngấn lệ. Dương Ngọc Lan nhanh tay quệt đi giọt nước mwst chưa kịp trào ra.
”Chỉ là một cái va chạm, xin lỗi cũng đã xin. Huống chi người ngã lại là
người của ta. Tại sao các người động thủ? Mà xin hỏi vị công tử này là
ai? Tại sao lại có thể bắt người khác quỳ?” Âu Diệp bước lên đứng chắn
trước Tiểu Mai.
”Ai, vị cô nương này thật xinh đẹp nha! Bằng lòng theo ta về không? Hứa sẽ đối xử tốt với nàng” Hà công tử vừa dứt lời,
bọn nô tài phía sau liền cười khanh khách.
”Mời trả lời câu hỏi ta vừa đưa ra” Âu Diệp nhìn Hà công tử. Ánh mắt lạnh đi mấy phần.
Thấy mỹ nhân cự tuyệt Hà công tử hơi bực “Ta là Hà Tư. Ai có lỗi với ta đều
phải quỳ mà xin lỗi, huống gì nàng ta còn chạm vào người ta?”
Mọi người thấy có chuyện cũng xúm lại xem. Hả? Hà công tử vừa nói gì? Hoa
hoa công tử còn ra vẻ thanh cao. Mọi người khinh khỉnh trong lòng không
dám bộc phát. Hà gia ở đây lớn mạnh ai dám mạo phạm?
”Là Hà đại
công tử sao? Chạm một cái đã phải quỳ. Nếu nặng hơn thì phải nằm mà xin
lỗi sao?” Âu Diệp cười nhẹ. Hoa hoa công tử nổi tiếng Nam Nguyệt Quốc
chính là hắn. Nàng đây lại cực ghét cái kiểu trêu hoa ghẹo nguyệt hại
đời nữa nhân kia.
Dương Ngọc Lan chỉ muốn vỗ tay cổ vũ Âu Diệp. Muội muội của nàng thực hay.
Hà Tư liếc mắt về phía sau Âu Diệp. Hắn thấy một đại đại đại mỹ nhân. Động lòng người, hắn nhất định phải có nàng. Đêm nay hứa hẹn là đêm vui vẻ
nhất. Đúng lúc ấy Dương Ngọc Lan ngẩng đầu. Hà Tư càng chấn động, ham
muốn chiếm hữu tăng vọt lên đỉnh điểm.
”Mỹ nhân, theo ta về nào!” Hà Tư lách người qua Âu Diệp đi về phía Dương Ngọc Lan đưa tay ôm lấy nàng.
Dương Ngọc Lan nhanh chân dịch chuyển sang chỗ khác, Hà Tư ôm phải không khí. Hắn liền cho rằng mỹ nhân đang kiêu ngạo. “Mỹ nhân, lại đây chúng ta
cùng vui vẻ”
Vờn một hồi, Hà Tư cũng bắt được tay Dương Ngọc Lan. Không hổ là mỹ nhân, tay cũng đẹp, thon dài trắng nõn lại mềm mại.
”Buông” Dương Ngọc Lan trầm giọng. Nàng đang tức giận, tức giận, thực sự tức
giận. Tên khốn này thế mà dám động vào người nàng. Không thể tha thứ.
Bị âm thanh âm trầm lành lạnh kia kích thích, Hà Tư lại càng phấn khích
đưa tay định ôm trọn mỹ nhân. Liền bị mỹ nhân tặng một cước vào hạ bộ.
Hắn ngã xuống đất tay ôm hạ bộ lăn qua lăn lại.
”Bắt mỹ nhân về chịu phạt” Có tiếng hô, mấy tên người hầu lao đến muốn bắt Dương Ngọc Lan đi.
Đai đen karate như Dương Ngọc Lan mà để chịu thiệt sao? Nàng lúc đầy né
tánh để khởi động, xem tmra cơ thể nàng không tồi gân cốt rất tốt. Sau
đó trực tiếp tung chiêu gạ gục đám tiểu nhân.
Mọi người trố mắt
nhìn, đến cả Âu Diệp Tiểu Mai cũng ngơ ngác. Tỷ tỷ, tiểu thư của họ biết võ? Mà cái môn võ gì mà lạ thế kia? Chẳng giống mấy nam nhân xung quanh hay tập gì cả.
Phía xa có con tuấn mã phi như đến.
Vũ
Phong Thần từ xa đưa mắt quan sát đám đông. Ở giữa vòng tròn là một cuộc ẩu đả, toan bỏ qua nhưng kia, kia, kia chẳng phải Dương Ngọc Lan sao?
Dụi mắt vài lần, vẫn là hình dáng ấy, nàng đính thực là Dương Ngọc Lan. Hắn thúc ngựa chạy đến. Vì sao nàng lại đánh nhau? Kia là... đánh lén sau
lưng?
”Cẩn thận” Vũ Phong Thần dẫm chân lên lưng ngựa bay thẳng vào giữa đám đông đá bay tên đánh lén, đem Dương Ngọc Lan ôm vào lòng.
Cảm nhận được vòng tay ấm áp, hơi thở mạnh mẽ gấp gáp, bờ ngực rắn chắc.
Mùi hương này? Vũ Phong Thần? Có phải hắn không? Hay nàng nhớ hắn quá
đến nỗi sinh ảo giác?
”Vũ Phong Thần?” Dương Ngọc Lan ngẩng đầu
nhìn nam nhân đang ôm mình. Đúng, gương mặt này, gương mặt yêu nghiệt
này. Đúng là Vũ Phong Thần rồi.
Vũ Phong Thần cúi đầu ghé môi sát tai Dương Ngọc Lan thầm thì “Ta nhớ nàng!”
Bị hơi thở phả vào tai, Dương Ngọc Lan thấy hơi ngứa chỉ muốn đẩy Vũ Phong Thần ra. Nhưng lại bị câu “Ta nhớ nàng!” của hắn làm cho tê dại, cả
người ngây ra. Tai cùng hai má đỏ hồng. Người ta nhớ nàng! Nhớ nàng!
Nhìn biểu cảm thẹn thùng đáng yêu kia, Vũ Phong Thần càng ôm chặt Dương Ngọc Lan. Nàng thật đáng yêu!
Một màn tình cảm trình ra trước mắt, người dân xúm vào thấy hết chuyện thì tản đi.
Âu Diệp cùng Tiểu Mai ngây ngốc nhìn đôi nam nữ kia ân ân ái ái ngay giữa phố.
Vũ Phong vương gia thế mà lại đến Nam Nguyệt Quốc tìm Dương Ngọc Lan.
”A, tên khốn kia. Thế mà dám cướp nữ nhân của ta? Thả nàng ra” Thấy một nam nhân ôm mỹ nhân Hà Tư tức giận chỉ thẳng mặt Vũ Phong Thần. Xem ra hạ
hộ của hắn cũng đỡ đau rồi.
”Nữ nhân của ngươi?” Vũ Phong Thần
cất giọng lạnh lẽo nhìn Hà Tư, sát khí cứ nhằm người hắn mà bay đến. Từ
khi nào Dương Ngọc Lan là của hắn?
”Hắn bắt ta “vui vẻ” cùng hắn. Hắn còn kéo tay ta. Suýt chút nữa ta bị hắn bắt đi rồi” Dương Ngọc Lan
vớ được cứu viện. Thuận thế nép người vào ngực Vũ Phong Thần tỏ vẻ ủy
khuất. Khuôn mặt tỏ ra đáng thương.
Âu Diệp, Tiểu Mai đã ngây
người nay thêm khuôn mặt đần thối. Tỷ tỷ tiểu thư nhà họ lật mặt còn
nhanh hơn lật bàn tay nha. Nữ nhân cường hãn đánh bay năm sáu nam nhân
vừa nãy chạy đi đâu rồi? Lại ỷ có vương gia thì đổi trắng thay đen cái
gì là suýt bị bắt đi? Rõ ràng là dối trá. Hai người suýt thì vỗ tay khen thưởng Dương Ngọc Lan.
Thấy Dương Ngọc Lan ủy khuất đáng thương. Ánh mắt Vũ Phong Thần nhìn Hà Tư lại càng thêm lạnh lẽo. Buông nàng ra, hắn đến gần Hà Tư.
Hà Tư trợn mắt nhìn mỹ nhân, nàng ta cư nhiên đổi trắng thay đen đổ hết lỗi lên người hắn, đám hạ nhân cũng bị nàng
đánh cho xụi lơ.
Hà Tư lại nhìn nam nhân đang tới. Yêu nghiệt,
quá mữ yêu nghiệt. Đến một nam nhân như hắn còn động lòng huống gì nữ
nhân? Tự nhiên lại muốn vui vẻ cùng nam nhân này a!
”Vị huynh đệ
này, có nguyện ý cùng ta vui vẻ?” Hà Tư không biết xấu hộ lại dám gạ gẫm Vũ Phong Thần. Lời nói vừa tuôn ra ba nữ nhân không hẹn mà cùng trợn
mắt nhìn Hà Tư. Tên công tử này là loại người gì vậy? Nam nữ đều chơi.
”Tay nào đụng nàng?” Vũ Phong Thần phớt lờ lời gạ gẫm kia, chăm chăm nhìn tay của Hà Tư.
Thấy mỹ nam hỏi han, Hà Tư liền đưa tay phải ra “Tay này a, ngươi thấy tay
ta đẹp không? Theo ta, tay này sẽ hảo hảo yêu thư... A” Lời nói bị ngắt
bởi tiếng kêu đau đớn.
Nguyên lai Vũ Phong Thần thẳng tay phế đi tay phải của Hà Tư. Hắn ta dám làm nàng ủy khuất, tội lớn.
”Tên khốn nhà ngươi, ta sẽ không tha cho ngươi, Hà gia ta sẽ không tha cho
ngươi. Thù này không báo ta không phải Hà Tư” Hà Tư giận dữ nhìn Vũ
Phong Thần, tay trái ôm tay phải bị gãy. Tay hắn bị phế rồi, bị phế thật rồi. Sau này còn làm “việc” được nữa không?
”Muốn báo thù đến Vũ Phong vương phủ” Mạc Thiên từ đầu đứng ngoài hỏi thăm mọi chuyện rồi
xem kịch bây giờ mới bước tới thuận chân đá vào chân Hà Tư một phát coi
như trả thù cho Tiểu Mai.
”Mạc Thiên ca ca” Tiểu Mai thấy Mạc Thiên thì vui mừng. Lâu ngày không gặp cũng có chút nhớ.
”Ừ, muội không sao chứ?” Mạc Thiên lại gần Tiểu Mai hỏi han.
Âu Diệp lúc này bơ vơ giữa hai cặp tình nhân, nàng có chút dở khóc dở cười.
Dương Ngọc Lan nhớ lại lời gạ gẫm của Hà Tư đối với Vũ Phong Thần, máu nóng
dồn lên. Nàng đi đến đạp cho Hà Tư một phát. “Dám gạ gẫm vương gia, to
gan”
Hà Tư đã phế tay, chân bị thương nay ăn một đạp ngã sõng
soài trên đất, đời hắn chưa bao giờ thảm như hôm nay. Mối thù cao đến
ngút trời.
Vũ Phong Thần nhìn biểu cảm của Dương Ngọc Lan bất giác nghĩ nàng đang ăn giấm liền dơ tay ôm nàng vào lòng.
Bị ôm Dương Ngọc Lan chẳng phán kháng nàng cảm nhận thân thể Vũ Phong Thần nóng hơn vừa nãy, đưa tay sờ chán hắn nóng quá. Nàng lại áp trán nàng
vào trán hắn để kiểm tra rõ hơn “Ngươi sốt rồi, mấy ngày qua nghỉ ngơi
thế nào?”
Vũ Phong Thần không nghe thấy Dương Ngọc Lan hỏi gì, căn bản vì hắn bị hành động áp trán của nàng làm cho ngây người.
Ở góc bên này, bọn Mạc Thiên định quay sang để cùng hai vị chủ nhân về Âu phủ. Nhưng lại chứng kiến một màn khiến họ đơ toàn tập. Hai người đó
đang hôn nhau sau? Đây là câu hỏi chung của ba người. Vì Dương Ngọc Lan
quay lưng về phía họ, chân nàng lại đang kiễng, Vũ Phong Thần cúi người
chính xác là đang hôn mà!
Vũ Phong Thần cùng Mạc Thiên đi suốt ba ngày ba đêm chỉ nghỉ một lần, hai người họ đi suốt đêm dầm mưa dãi
nắng. Hai người sốt cao, Dương Ngọc Lan cùng Tiểu Mai chăm sóc túc trực
bên giường. Âu Diệp đi bảo người sắc thuốc.
Vũ Phong Thần ngủ từ
sáng đến tối mới tỉnh. Mở mắt người đâu tiên hắn thấy là Dương Ngọc Lan, hắn ngồi dậy đưa tay ôm cái người đang ngồi ngủ gật. Mở mắt có thể
thấy, vươn tay có thể ôm, cùng ăn cùng ngủ cùng sống qua ngày với nàng
là ước mơ cả đời của hắn. Xa nàng hai mươi ngày mà như đã xa hai năm.
Dương Ngọc Lan bị ôm thì tỉnh dậy vươn tay định cầm bát thuốc đặt trên ghế “Tỉnh rồi? Uống thuốc”
”Ta nhớ nàng! Rất nhớ nàng! Thật sự rất nhớ nàng! Nhớ rất nhiều, rất nhiều!”